Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Liệt Hỏa..." Chữ kỳ của nữ nhân kia còn chưa kịp thốt ra thì đã bị phi đao cắm vào miệng, cô ả phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức mang thương tích thương lui về núi. Hàng ngàn binh lính Hồng Thủy kỳ vứt bỏ vũ khí, rút đao kiếm xông ra.
Pháo Thiên Minh hoàn toàn không thể phân thân truy kích, vội vã vận khinh công bắt đầu cứu người. Vừa rồi y sa vào bẫy, Tinh Ảnh xuất quyền giữa không trung đánh văng y vào vách đá. Nhưng do lực phản chấn không đủ mạnh, Tinh Ảnh chỉ tới được mép rừng thương, kết quả đùi bị một mũi trường thương đâm thủng.
Còn mười mấy NPC trong hang, dù có thêm khói độc cũng chỉ hao tổn một thành nội lực của Pháo Thiên Minh, dễ dàng giết sạch. Tinh Ảnh thấy Pháo Thiên Minh thoát ra bèn hô thêm: "Cứu Võ Đang trước đã!"
Các đệ tử Võ Đang không có Tinh Ảnh ở bên cạnh che chở, người phản ứng nhanh chóng đối chưởng với nhau, tránh khỏi bẫy; người phản ứng chậm một chút vẫn kịp kêu lên: "Trời ơi!" Còn không có phản ứng gì, thì đã xuất hiện ở điểm hồi sinh, ngây ngốc nói: "Núi Võ Đang? Chẳng lẽ đây là Càn Khôn Đại Na Di?"
Pháo Thiên Minh liên tục nhảy xuống hang giết người, khói độc chỉ có uy lực hạn chế, bất kỳ ai có nội công trung cấp đều dễ dàng đối phó. Về phần ngay cả nội công trung cấp cũng không có, Pháo Thiên Minh cho rằng không cứu còn hơn.
Sau ba đợt tấn công của nữ tử kia, ngoại trừ những tử sĩ trong hang và Hồng Thủy kỳ, tất cả NPC đối thủ đều biến mất như hòa tan vào không khí. Đòn tấn công quá đột ngột khiến người chơi kinh ngạc. Ban đầu họ bị cờ hiệu trên núi lừa gạt, tưởng mọi người đều ở trên núi, tiếp đến là nữ tử kia, ai cũng cho rằng đây là bút tích của NPC, ít nhất cũng phải nói chuyện với Diệt Tuyệt sư thái nửa giờ. Trong ba đợt tấn công, đợt thứ hai là trí mạng nhất, không phải nước độc đáng sợ đến đâu, mà là bản năng tránh né tai họa của người chơi.
Mười vạn người chen chúc dưới chân núi, không gian vốn chật hẹp, cách đó vài mét lại có hố sâu. Lúc ấy nước độc ập tới, dù không hướng về phía ai, người chơi cũng vô thức tránh né, kết quả... khỏi phải bàn cãi. Hơn nữa, trường thương ném thẳng tới, phạm vi bao trùm cả hàng ngũ trước sau, ai cũng di chuyển theo bản năng...
Thêm nữa, cả ngàn người Hồng Thủy kỳ lợi dụng hỗn loạn xông chém giết, người chơi uống cạn chén đắng.
"Còn hơn bốn ngàn người, chết đến bảy ngàn, chết tiệt!" Tinh Ảnh buồn bực mắng một câu.
Pháo Thiên Minh an ủi: "Ta có tin tốt, có thể khiến ngươi bớt buồn một chút.”
"Có tin tốt gì?"
"Theo thống kê, Thiếu Lâm còn lại hơn một vạn người, Nga Mi còn ba ngàn, Hoa Sơn còn bốn ngàn."
"Đây là tin tốt ư?"
"Đúng vậy! Theo tỷ lệ thì chúng ta phải chết đến một ngàn người mới được. Không thì bắt hơn một ngàn người dư ra đi tự sát à?"
"...Thôi đừng đùa nữa!" Tinh Ảnh vẫn cười một tiếng nhưng lập tức nghiêm mặt hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"
Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Không biết, mới đến chân núi đã mất cả đống người, chi tiết về người ta còn chưa thăm dò rõ ràng."
Lúc này Nhất Kiếm Đoạt Tâm, Xa và Tử Phi Tử lại gần, Xa cười khổ nói: "Tinh Ảnh, phía ngươi thế nào? Phía ta tổng điểm tích lũy là âm hơn bốn vạn. Phần thưởng cơ bản là vô vọng rồi."
"Ta âm hơn hai vạn!" Tử Phi Tử thở dài nói: "Tính ra cho dù giết sạch trên núi, chúng ta không chết đi một ai cũng không thể bù đắp được khoản âm này."
"Ta âm mười tám ngàn!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm vốn rất buồn bực, nhưng vừa nghe thành tích của Thiếu Lâm và Nga Mi là tâm trạng lập tức bình thường.
Tinh Ảnh cười nói: "Tình hình của chúng ta tốt nhất, hiện còn hơn một ngàn điểm tích lũy."
Xa nhìn Nhất Kiếm Đoạt Tâm một cái rồi nói: “Chúng ta thương lượng nhé, địa hình rừng rậm, có thể bố trí vô số cạm bẫy, thực tế là không thích hợp cho đại đội cưỡng ép tấn công. Mặc dù chúng ta không có cơ hội lật bàn, nhưng không trút giận chẳng phải uất ức bằng chết à?”
Tinh Ảnh hỏi: "Ý các ngươi là gì?"
Xa đáp: "Chúng ta sẽ tập hợp một nhóm cao thủ ưu tú lẻn lên, như vậy vũ khí của địch sẽ không thể sử dụng được. Sau khi xông vào tổng đàn, chắc chắn Ngũ Hành kỳ sẽ điều động toàn lực bảo vệ. Chỉ cần tiêu diệt được một vài NPC có tên riêng, đội hình của chúng sẽ rối loạn. Lúc đó, chúng ta sẽ tổng tấn công. Ngươi thấy thế nào?"
Tinh Ảnh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lý đó, chúng ta phải làm cho địch rối loạn trận cước. Ý tưởng này rất hay, dù không thể tiêu diệt NPC then chốt cũng có thể thu thập nhiều tin tức hữu ích."
Pháo Thiên Minh ló đầu hỏi: "Ta hỏi một câu! Việc này rõ ràng là tự sát, ai dám đi?"
Lời này không sai. Ví dụ như Dương Tiêu, Pháo Thiên Minh từng giao thủ, với thực lực hiện giờ của mình cho dù có phục kích cùng lắm chỉ là bất bại. Còn Trương Vô Kỵ? Ai đủ sức đối đầu? Ngũ Tán Nhân? Ông ngoại với cậu của Trương Vô Kỵ? Tất cả đều phải dựa vào ủ lò mới có hy vọng. Chỉ với một nhóm nhỏ, khỏi nói tới việc người ta không thèm giảng luật lệ giang hồ với ngươi, dù tuân theo luật lệ một chọi một, ai có đủ thực lực?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑