Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta tên Thiên Hành Sứ." Một nam nhân bước tới nhận tấm thẻ từ Pháo Thiên Minh, thì thầm: "Hôm nay có thể tiết kiệm được vài vàng rồi."
"Ta tên Thiên Giả Hành..."
"Ta là Hành Giả Thiên..."
Bốn tấm thẻ đều được phát đi, nhưng ở góc khuất nhất, một cô gái ngồi một mình nhưng không hề ngẩng đầu lên, người này chính là mục tiêu Phá Phá.
"Uống rượu chưa?" Pháo Thiên Minh rất đường hoàng ngồi xuống hỏi. Phá Phá liếc nhìn Pháo Thiên Minh, uống cạn rượu trước mặt rồi nói: "Một nam nhân có giáo dục dù có nóng lòng đến đâu, cũng nên hỏi trước phụ nữ có bằng lòng ngồi chung với hắn hay không."
"Bằng lòng không?"
"Không bằng lòng"
"Ta biết hỏi cũng vô ích, nên không hỏi nữa."
"... Đưa thẻ đây. Đi ra!" Phá hoại nghẹn họng, nhưng vẫn rất không kiên nhẫn.
"À... Thật ra là nhiệm vụ ám sát của bang phái." Tên Pháo Thiên Minh nhìn thẳng vào mỹ nhân trước mặt, không hề chớp mắt.
Phá Phá giật mình, rượu trong tay đổ ra một ít hỏi: "Ai đã truy nã ta?"
"Cái này... ngươi phải biết, ta là một sát thủ có phẩm hạnh. ngươi có thể chọn kêu la, phản kháng, gọi người..."
"Thanh Mai Chử Trà đang ngồi trước mặt, ngươi nghĩ mấy việc đó có ích gì không?"
Pháo Thiên Minh xấu hổ đáp: "Ta nào có xuất sắc đến thế!"
Phá Phá nghe xong, một ngụm rượu sặc nơi cổ họng, ho khan dồn dập. Pháo Thiên Minh vội vàng vỗ lưng an ủi: "Không uống được thì đừng uống, cho dù uống rượu chết trong quán của ta nhưng cũng phải để ta đọc xong lời của chủ thuê rồi mới chết có được không?" Trong quán rượu của mình cũng phải giữ phong độ một chút, tránh làm khách hàng sợ hãi, sẽ dẫn tới bản thân tổn thất.
"Ta... không phải ta khen ngươi!" Phá Phá đẩy Pháo Thiên Minh ra, lại ho khan vài tiếng, ngây ngẩn nhìn Pháo Thiên Minh rồi nói: "Ngươi đọc đi."
"Được!" Pháo Thiên Minh liếc mắt nhìn lời nhắc nhiệm vụ nói: "Vị huynh đệ này hay là đám tỷ muội này không tệ, chỉ có mấy chữ: XXX chết con tiện nhân nhà ngươi." Đọc xong, Pháo Thiên Minh móc kiếm ra, nhưng lập tức thu kiếm vào, bởi vì trên mặt đất trước mặt y xuất hiện một tấm ngân phiếu.
"400 vàng, nói cho ta biết, là ai muốn giết ta." Phá Phá hoại lại cạn một chén rượu, rất hiển nhiên đã quen với vẻ bị tiền tài xuống ngã của Pháo Thiên Minh.
"400 vàng à..." Pháo Thiên Minh cau mày thu ngân phiếu lại, khó mà nói: "Nhưng nếu ta nói cho ngươi biết tên, hệ thống sẽ ấn định nhiệm vụ của ta thất bại... Như vậy đi, ta viết ngươi xem có được hay không."
"Được!"
Vì thế Pháo Thiên Minh viết từng chữ lên bàn, thấy ánh mắt Phá Phá nghi hoặc, vội nói: "400 vàng chỉ đủ mua bốn chữ."
"100 vàng một chữ? Con mẹ nó ngươi còn viết ghép vần? Ngươi coi ta là đồ ngốc à!" Phá Phá giơ chân đạp lên ghế, nhìn chằm chằm Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh lại không hề để ý, cười híp mắt nhìn cô.
Rốt cuộc Phá Phá cũng bại trận trước tác dụng của rượu bia: "Tổng cộng bao nhiêu tiền, ngươi cứ nói thẳng giá đi!"
"Ta đếm thử, ngài nói tên của vị bằng hữu này thật phúc hậu, tổng cộng là... mười bốn chữ, ngài cho thêm 1000 là được rồi."
"Vậy sao ngươi không đi cướp đi?” Tiếng hét của Phá Phá vang lên.
Pháo Thiên Minh ngượng ngùng nói: "Ta đây cũng sắp giết người rồi, tóm lại vẫn nghiêm trọng hơn cướp một chút. Chút kiến thức pháp luật thông thường ấy ta vẫn biết.”
"Ngươi... thôi bỏ đi, đưa tiền cho ta, ta không muốn biết nữa.” Rốt cuộc Phá Phá cũng bị đánh bại.
"Ừm... thật ngại quá, ngoại hiệu nhà ta là: Ống tiết kiệp! Ý tứ là chỉ ăn không nhả.” Pháo Thiên Minh vẫn mỉm cười, trông như một phục vụ tận tụy.
"... 1000 vàng đây, cầm lấy đi!” Phá Phá nhẫn nhịn xuống. Lại ném ra một tấm ngân phiếu. Pháo Thiên Minh xem số lượng đã đủ, lập tức bổ sung nốt phần ghép vần trên bàn, sau đó giơ tay ra hiệu, Phá Phá niệm nói: "Điều Tình Sắc Lang?”
"... Ngươi phải đọc ngược lại, ta cũng phải sợ hệ thống phát hiện chứ?”
"A... Lam Sắc Đích Tình Điều? Là hắn.” Hai hàng nước mắt của Phá Phá tràn ra: "Sao hắn còn muốn giết ta, ta có thể cho hắn tất cả, vì sao hắn còn muốn giết ta?” Phá Phá túm lấy Pháo Thiên Minh hỏi.
"Ừm...” Pháo Thiên Minh không biết trả lời như thế nào, đã tới 1400 vàng rồi? Nữ nhân ngay cả buồn rầu cũng không quên nói dối. Đành phải đẩy Phá Phá ra: "Nếu không ngươi tới điểm phục sinh khóc một chút đi? Chúng ta làm việc trước đã?”
"Ngươi giết đi. Hu hu...” Phá Phá nằm nhoài trên mặt bàn, nức nở nói.
Tình cảnh này khiến Pháo Thiên Minh cũng cảm thấy cực kỳ căng thẳng, cũng rất ngại ngùng. Thế nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, vì thế cố lấy dũng khí chọc Phá Phá vài cái rồi nói: "Này! Này!”
"Làm gì thế? Không thấy người ta đang khóc à? Dù sao ngươi cũng không có lòng từ bi, giết đi cho xong." Phá Phá lý lẽ thẳng thừng nói một tràng rồi lại nằm xuống.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑