Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 392 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 77

Chương 392 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 77
Chương 392 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 77

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đồng tình!" Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời... Không còn cách nào khác. Mọi người đều nghĩ rằng người bị tấn công thứ hai chính là chính mình, thứ nhất thì không ai đoạt của y.

"Quá bi quan rồi! Dù sao chúng ta cũng đều là cao thủ cả mà." Tinh Ảnh rất bất mãn với thái độ thiếu chí tiến thủ của mọi người.

"Ta có một đề xuất!" Xa giơ tay lên.

"Ngươi im miệng đi!" Pháo Thiên Minh lập tức ngăn cản cô tự hy sinh.

Xa cười hí hí nói: "Đề xuất của ta là cử Chử Trà đi trước dò xét tình hình, Trà Trà à, về tư về công ta đều không có ý định hại ngươi đâu. Khinh công của ngươi tuy không bằng Hồ Phỉ, nhưng ta thấy cũng không thua mấy, ngươi chỉ cần vận động liên tục là được. Ta nghĩ khả năng hắn phục kích ngươi cũng rất thấp thôi."

Hát Bất Túy nghi ngờ hỏi: "Một mình hắn vào đó thì làm được gì?"

"... Việc này hãy hỏi hắn đi." Xa nhìn sang Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh khịt mũi một cái nói: "Ý cô ấy là ta đi vào khoảng một hai ngày rồi đi ra, các ngươi sẽ thấy ta quay lại, không có chuyện gì xảy ra cả! Lúc đó các ngươi sẽ can đảm tiến vào, tám người chúng ta lặng lẽ theo sau đại quân thì tiến lên sẽ rất an toàn."

Tinh Ảnh bổ sung: "Ngươi còn có thể quay lại tuyên bố đã đánh trọng thương lão Hồ. Rất nhiều người đã từng thấy ngươi trong video ở Quang Minh đỉnh, chưa chắc họ đã không tin."

"Đồng ý!" Bảy người cùng nói: "Thiểu số phải phục tùng đa số."

Pháo Thiên Minh định giải thích hố tuyết và hố lửa vốn cùng một tính chất. Bỗng nghe một tiếng huýt gió xa xa, quay đầu lại thấy một người chơi từ cách đó trăm mét lao vun vút vào Trung Hải tuyết nguyên như tia chớp.

Mọi người cùng nhìn Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Nhanh hơn ta không ít!" Lần đầu thấy có người nhanh hơn mình, Pháo Thiên Minh hơi thất vọng: "Trên núi còn núi, trên trời còn trời. Không lẽ là Đạp Tuyết Vô Ảnh của phái Nga Mi? Ta đi xem thử!" Nói đột nhiên bay lên từ dưới đất, đuổi theo sau. Hồ Thiết Hoa từng nói với y, tuyệt học của Nga Mi là Đạp Tuyết Vô Ảnh, trên tuyết có thể nhanh hơn các môn phái khác 20%. Ngoài ra còn có môn phái ẩn giấu Thiên Sơn phái, khinh công của họ gọi là Phi Tuyết Vô Ảnh, tốc độ không thua kém Đạp Tuyết. Chỉ khác một điểm là Phi Tuyết không để lại dấu chân trên tuyết.

Xa thở dài: "Chử Trà cái gì cũng tốt, chỉ có... quá đề cao bản thân, lần này cho hắn thấy trên trời còn có trời cũng tốt."

Mọi người đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy." Chỉ có Tinh Ảnh thở dài, chỉ mình y hiểu lý do.

Lúc này, kênh đội ngũ vang lên tiếng cười của Pháo Thiên Minh: "Ha ha, trâu bò quái gì chứ, võ công rác rưởi tới mức tệ hại."

"Ai vậy?"

"Không biết. Dù sao một nhát phi đao đã làm hắn bị thương nặng, ngã xuống đất. Ta tiện tay đâm thêm một kiếm, hắn không hề kháng cự. Thật nhàm chán, ta tưởng cuối cùng đã có đối thủ xứng tầm, nào ngờ chỉ là cỏ rác. Cuộc đời cô độc như hoa, bất bại lâu ngày, tâm hồn ta càng trống rỗng. Nói ra các ngươi cũng chẳng hiểu, chỉ có ta mới thấu hiểu tâm trạng của Độc Cô Cầu Bại. Cảm giác ấy thật là u uất... Ha ha..."

“...” Mọi người sững sờ nhìn Xa, Xa gãi đầu, không biết nói sao, đành ngồi phịch xuống chỗ đất bên cạnh ai oán thở dài.

Hôm sau, Pháo Thiên Minh vào Trung Hải tuyết nguyên vẫn không bị tấn công. Trung Hải tuyết nguyên như một ngọn núi lớn, địa hình từ thấp kéo dần lên cao, trung bình khoảng 15 độ dốc.

Từ xa có thể thấy một ngọn núi tuyết cao vút mây xanh. Ước tính cao khoảng 7000 mét, cách mực nước biển trên 12 ngàn mét. Nhưng Pháo Thiên Minh cảm thấy ngọn núi này rất kỳ lạ, nhìn sao cũng thấy không tự nhiên, có điều lại không thể nói rõ nguyên nhân.

Đến chiều hôm sau, Pháo Thiên Minh tới chân núi, cuối cùng nhận ra nguyên do. Đây không phải một ngọn núi tuyết, mà là bốn ngọn núi sát vách nhau, mỗi ngọn hơi nghiêng như tháp nghiêng Pisa theo hướng Đông Nam Tây Bắc. tạo cảm giác lung lay sắp đổ. Giữa bốn ngọn núi là một ngọn nhỏ, cao bằng một nửa bốn ngọn kia. Pháo Thiên Minh lấy bản đồ kho báu ra đối chiếu rồi nói với mọi người: "Có thể đã tìm thấy mục tiêu rồi. Mục tiêu chính là đỉnh cao nhất Trung Hải tuyết nguyên."

"Chúng ta đi vào thôi, mọi người vẫn duy trì sử dụng khinh công. Vạn nhất bị tập kích, liều chết đổi đả thương kẻ địch." Vô Song Ngư truyền lệnh xuống.

Pháo Thiên Minh vừa mới thu lấy máy truyền tin, một ánh đao với khí thế không thể địch nổi đột nhiên toát ra từ trên đất tuyết ngoài ba trượng, lao ra từ bên trái đến Pháo Thiên Minh. Tốc độ của đao này cũng không nhanh, nhưng chém xuống hoàn mỹ, hoàn toàn khóa kín tất cả con đường rút lui của Pháo Thiên Minh, hơn nữa khoảng cách gần như vậy, Pháo Thiên Minh ngay cả thời gian rút kiếm cũng không có.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment