Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng dù sao nhân vật chính cũng là nhân vật chính, dưới bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào cũng có thể chuyển nguy thành an, chỉ thấy Pháo Thiên Minh vô thức lấy tay trái ra đón đỡ, một thanh trường đao sáng như tuyết kẹp chặt giữa hai ngón tay.
Trong lúc nhất thời cả kẻ tập kích lẫn người bị tập kích ngây ngẩn cả người, kẻ tập kích tỉnh ngộ trước tiên, trong tay đột nhiên tăng thêm lực, trường đao biến thành kiếm thuật, trực tiếp đâm về phía lồng ngực Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh tỉnh ngộ cũng không chậm, vội vàng dùng Nhạn Phi lăn bên phải, vai trái mát lạnh, bị cắt xuống một miếng thịt lớn.
Kẻ tập kích không nói hai lời, thuận tay chém xuống Pháo Thiên Minh trên mặt đất. Trong lúc Pháo Thiên Minh lăn qua, đã cầm kiếm trong tay, thân thể cũng không kịp quay lại, trực tiếp trở tay phản kích ba chiêu kiếm. Keng keng keng, ba tiếng, toàn bộ mũi kiếm đều bị thân đao chặn lại. Nhưng chuyện này cũng làm rối loạn chiêu thức của kẻ tập kích, Pháo Thiên Minh sử dụng Nhạn Phi xoay người, cầm kiếm đối mặt kẻ tập kích cách đó năm trượng.
Một chiếc trường bào trắng như tuyết bao trùm toàn thân và đầu kẻ tập kích, Pháo Thiên Minh thậm chí không nhìn rõ được mắt của hắn, chỉ có thể thấy hai bộ râu mép dưới mũi.
Hai người nhìn nhau vài giây, Pháo Thiên Minh xuất kích trước tiên, một bước trượt tới, tay đưa ra ba chiêu kiếm. vận tới tám phần mười, thân kiếm phát ra tiếng xèo xèo. Rõ ràng tốc độ rút đao của kẻ tập kích không bằng Pháo Thiên Minh, trong thời gian này, hắn chỉ kịp ra nửa chiêu, dùng nửa chiêu chặn hết ba chiêu kiếm, còn một chiêu thì cả người lẫn đao bị cuốn ngược trở lại. Nhưng rõ ràng kẻ tập kích cũng do dự, khi ra chiêu vô thức nhìn về phía tay trái của Pháo Thiên Minh, sợ bị y kẹp chặt lấy đao.
Người dùng đao bá đạo, vốn cần một lu khí thế thiên hạ bỏ ta bỏ người. Mà kẻ tập kích không biết gì về Linh Tê Nhất Chỉ của Pháo Thiên Minh, cho nên hắn cũng có phần bó tay bó chân, khí thế không đủ. Điều này cũng cho Pháo Thiên Minh không gian sinh tồn rất tốt, tuy rằng áp lực rất lớn, nhưng bằng vào thân pháp và khoái kiếm, Pháo Thiên Minh vẫn cứng rắn vượt qua, chỉ có điều sau trăm chiêu, trên người đã có sáu vết thương, nếu cứ như vậy, tất nhiên là chỉ có đường chết.
"Dừng tay!" Pháo Thiên Minh vội vàng hô một tiếng, không ngoài dự liệu, mọi người đều ăn chiêu này, kẻ tập kích lập tức dừng tay lui ra ngoài năm mét, tỉnh táo nhìn Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh tạm không nói chuyện, vội vàng dùng mấy gói thuốc trước rồi nói: "Là Hồ Phỉ, Hồ ca phải không?"
"Là ta." Hồ Phỉ phát ra giọng nam hùng hậu trả lời.
"Thật sao? Vậy thì thật là trùng hợp, mẫu thân ta cũng họ Hồ. Đúng rồi, cậu ta cũng họ Hồ, ông ngoại với em họ của ta đều họ Hồ. Chúng ta là người một nhà, hà tất phải đánh nhau sống mái như vậy?" Pháo Thiên Minh sẽ chẳng dùng Dương Mạch Phong Tận, vì ở tuyết nguyên nàu nếu không có nội công bảo đảm sẽ lập tức bị đóng băng mà chết. Đằng nào chẳng là chết, chẳng thà liều mạng.
"Ngươi muốn nói điều gì?" Hồ Phỉ lạnh nhạt hỏi.
"Ý ta là, ngươi xem có thể thôi đánh nhau không. Ta chết là chuyện nhỏ, nhưng nếu có máu văng lên áo bào trắng của ngươi, há chẳng phải ngươi càng khó che giấu bản thân hơn sao?"
"Ngươi yên tâm, máu me sau năm phút sẽ biến mất." Hồ Phỉ lắc đao hỏi ngược lại: "Chỉ có việc này thôi sao?"
"...Đại hiệp, trên ta có đứa nhỏ tám mươi, dưới có mẫu thân ba tuổi, xin ngài thương xót, cho phép ta lấy chút tài vật ra đem ra nuôi sống gia đình! Ta nhất định sẽ cảm tạ toàn bộ gia quyến ngài." Pháo Thiên Minh kêu khóc thảm thiết.
"Lòng tham lam, người người đều có. Nhưng chờ đã..." Hồ Phỉ chưa dứt lời, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, một thanh phi đao xuất hiện trên mắt trái của hắn. Pháo Thiên Minh khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đến Nam Phong: Nào, đến đây. so tài leo núi với Võ Đang chúng ta!
"Hồ Phỉ mù mắt, tốc độ." Y không hy vọng mọi người đến kịp lúc mắt người ta vẫn chưa lành, chỉ nói cho mọi người biết vị trí của BOSS, để có thể yên tâm tăng tốc hành quân.
Núi tuyết dốc 75 độ, Pháo Thiên Minh phóng thẳng lên, quả nhiên Phi Vân Thê có hiệu quả tăng tốc khi leo núi. Ở góc độ này, tốc độ chỉ thua chút ít so với đất bằng. Nhưng khi đến nửa chừng đỉnh núi, quay đầu nhìn lại thì biển tuyết bao la, đã không thấy dấu vết của Hồ Phỉ.
Pháo Thiên Minh cố gắng tìm kiếm động tĩnh dưới núi, nhưng chỉ khiến y thất vọng, không phát hiện chút động tĩnh nào. Y hiểu hoặc là Hồ Phỉ đã rút lui, hoặc là đang từ từ lẻn lại gần. Trực giác nam nhân mách bảo Pháo Thiên Minh rằng Hồ Phỉ đang ở gần đây. Bởi vì theo quan điểm của nam nhi, không thể nào bị mai phục một nhát nổi giận đang tăng lại lại lặng lẽ nguôi ngoai nhanh như thế. À! Thật ra nam nhân còn hẹp hòi hơn nữ nhân. Điều này có thể nhận ra qua thái độ của các đôi vợ chồng khi phát hiện bạn đời ngoại tình. Mắt của nam nhân không thể chứa được hạt cát, trong khi nữ nhân vẫn có thể bỏ qua, miễn không ném đá vào mắt là được.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑