Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 408 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 93

Chương 408 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 93
Chương 408 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 93

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này ba mươi phút vừa trôi qua, ba người Vô Song Ngư rút lui khỏi trận chiến, giao cho Kiếm Cầm dây dưa, tránh cho lại mất thính giác.

Xa thấy Pháo Thiên Minh ngửa mặt lên trời cười lớn, bộ dáng đắc ý cao thủ cô độc, không nói hai lời xông tới hất y ngã lăn trên mặt đất, nhấc chân giẫm đạp, miệng vẫn không ngừng mắng: "Ai cho ngươi lớn lối, ai cho ngươi lớn lối."

Vụ Lý Hoa vội kéo Xa nói: "Thôi bỏ đi, hắn vốn thế mà."

Pháo Thiên Minh nhảy dựng lên, làm điệu bộ đang hồi tưởng lại động tác của mình rồi cảm khái: "Nhân sinh tựa như chiêm bao, tháng năm như chớp mắt..."

Tiểu vũ trụ của Vụ Lý Hoa lập tức bốc cháy, liên thủ với Xa ủ lò Pháo Thiên Minh.

"Chử Trà, mau tới đây." Kiếm Cầm gọi.

"Đến liền!" Pháo Thiên Minh ép sát mặt đất bay qua, hai cô gái giẫm hụt, ngọn lửa tức giận đã tắt lại bừng cháy: Khinh công thì giỏi lắm à?

Ngay khi Pháo Thiên Minh tiến hành nướng thịt, Kiếm Cầm nhàn rỗi hỏi: "Chử Trà, ngươi không thể đánh đấm đứng đắn một lần được sao? Không phải hạ độc thủ, thì là bàng môn tả đạo, võ công của ngươi cũng đâu có kém."

"... Ta lười..."

“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi phát hiện ra cách này như thế nào?"

"... Muốn nghe?"

"Ừ."

“Ta vốn là định chọc giận hắn, nhưng sau khi đánh một hồi, người ta đã chết lặng, tựa hồ không đánh hắn còn khó chịu. Sau đó ta mới nghĩ a, có thể đốt cháy một bộ vị nào đó của hắn, để cho hắn tiếp tục.... bị lửa giận đốt người. Kết quả không cẩn thận hòa tan vị trí ấy của người ta. Ta mới nhớ lại nhiệt độ nóng chảy của vàng là hơn một ngàn độ, lửa bình thường đã gần 800, cao nhất có thể đạt đến 1800 độ. Đương nhiên cũng may đây chỉ là Thánh đấu sĩ cấp vàng, nếu đổi lại là cấp bạch kim thì chưa chắc đã thắng được.”

Kiếm Cầm cười nói: "Ngươi thật xấu xa, chẳng trách Phượng Hoàng và Hoa Hoa lại đánh ngươi."

"Vậy tại sao ngươi không đánh ta?"

"Ta không đánh lại ngươi mà, ngốc!" Kiếm Cầm vẫn cười trả lời.

Cánh cửa lớn của kho báu đã mở ra, thứ đầu tiên lọt vào mắt mọi người là kim quang, khiến người ta rất khó mở mắt. Đợi sau khi ánh mắt thích ứng mới có thể quan sát, đây là một phòng chứa đồ khoảng hai trăm mét vuông, trên bốn vách tường trưng bày bốn mươi kiện trân bảo. Điểm duy nhất khác thường là những bảo vật này đều là huynh đệ sinh đôi, bốn mươi món giống nhau như đúc. Ngoại trừ kim quang lóng lánh ra, trên trân bảo còn có một hàng chữ to: Kim La Hán: Giá trị 30 vạn.

Chữ lớn? Đúng, chữ rất lớn. Những Kim La Hán này chiều cao bằng nam nhân tráng niên. Pháo Thiên Minh hơi nhấc thử, ừm! Trọng lượng chỉ có mười cân, là rỗng ruột. Ai da, lại bớt xén vật liệu đến mức này này. Dáng dấp làm ngông nghênh như vậy, mọi người cũng hiểu được: Ngươi để toàn đồ cổ, người ta chưa chắc biết được. Hơn nữa người hiện đại nhìn thấy đồ cổ ở...Vạn nhất đồ cổ Thanh triều bán cho cửa hàng Minh triều, vậy tính như thế nào? Tất cả đều để thành nhóm, mọi người cũng lý giải. Sợ người chơi bóp lại. Cho dù là rỗng ruột cũng dễ nói, dù sao cũng là bán cửa hàng.

Nhưng vấn đề là làm người phải thực tế, ngươi nói thẳng ra thứ này không thể bỏ vào trong túi đồ coi như xong, nhất định phải ghi rõ: chiếm vị trí túi 6x6 trong túi, đúng là không thể nào nói nổi.

Được rồi, ý của ngươi không phải muốn mọi người khiêng trở về, cũng không thành vấn đề, đều có nội công khinh công, bình thường bắt người như đi chơi. Nhưng ngươi cũng phải tôn trọng người chơi một chút, không thể để người chơi lấy được trân bảo cùng với ngọn núi, đều thể hiện ra trên bản đồ điện tử có được không? Cứ thế, ngay cả người bình thường tràm ổn nhất là Hát Bất Túy cũng nổi giận.

"Đm tổ tông mười chín đời nhà các ngươi!" Bất Túy không bận tâm bên cạnh có nữ tính, trực tiếp hét lên.

Tinh Ảnh vội vàng lấy ra bản đồ xem xét, quả nhiên điểm đỏ của mình chồng lên bốn điểm đỏ khác, còn không ngừng lấp lóe. Bởi vì lần này là Huyết Ảnh móc túi, cho nên bản đồ điện tử cơ bản là mỗi người một phần.

"Thế này không phải là chơi chết chúng ta hay sao?" Vốn cho rằng thừa dịp bão tuyết tầm nhìn thấp, đem thứ này buôn lậu ra ngoài chắc không khó lắm. Nhưng không nghĩ tới nhà thiết kế lại hiểm độc vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Giỏ trúc múc nước coi như tốt, nếu là làm nền cho người khác, không khó chịu ba đến năm ngày mới là lạ. Điều này giống như thu được một tờ tiền giả 50 đồng, phẫn nộ không phải là vì mình tổn thất 50, mà là bởi vì bị người khác coi như đứa ngốc.

"Nhất định phải phân tán ra." Đường Đường Bình tĩnh nói: "Đi cùng nhau tuy thực lực mạnh, nhưng tuyệt đối không chịu nổi trăm vạn người luân phiên tấn công. Hơn nữa kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ nhiều lắm, khó đảm bảo sẽ xuất hiện mấy cao thủ kín tiếng. Phân tán ra sẽ có rất nhiều chỗ tốt, đầu tiên là phân tán người chơi truy kích, tiếp theo bọn họ đã lấy được danh sách thành viên của chúng ta, có thể khẳng định sẽ chọn quả hồng mềm mà bóp, như vậy sẽ sinh ra tâm lý mâu thuẫn, vừa muốn lấy được trân bảo, vừa không muốn mất mạng. Lát nữa ta sẽ tới diễn đàn viết bài, nói rõ là các ngươi lấy được trân bảo, ít nhất như Bất Túy với Phích Lịch có nhiều giao tình ở Cái Bang, người ta sẽ không tiện ra tay, như vậy có thể cố gắng hết sức giảm bớt người bao vây."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment