Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ái Niếp Niếp bổ sung: "Ta và lão bà của ta giờ đang ở Đông, Nam tuyết nguyên, sẽ tận lực tiếp ứng các ngươi, giúp các ngươi bổ sung dược phẩm và thực phẩm."
Pháo Thiên Minh vẫn không nói chuyện, đang đau đầu. Nguyên nhân đau đầu là do mấy người phát cho hắn một tin tức: phân phối chiến lợi phẩm như thế nào? Trong đám người này, thật ra không phải ai cũng quen thuộc với nhau. Ngoại trừ Tiểu Tuyết ra thì chỉ có mình là có thể lên tiếng. Chiến đội tạo thành, cũng là bởi vì có mình nên mới có thể vẫn còn bảo trì trạng thái chí công vô tư đến bây giờ.
Nhưng những lời này thật không dễ nói, phân phối theo sức lao động? Vậy ai có thể đánh giá ra Đường Đường và Ái Niếp Niếp trợ giúp lớn đến mức nào? Chia đều phân phối bình quân? Vậy cũng không được, người bỏ nhiều công sức chắc chắn sẽ khó chịu. Không làm bằng hữu được nữa là việc nhỏ, vạn nhất thành kẻ thù thì tương đối phiền toái. Pháo Thiên Minh càng nghĩ càng bực bội, cầm một Kim La Hán lên đập "Keng" một tiếng, không chỉ hấp dẫn lực chú ý của mọi người, còn chấn động bản thân thành bị thương nhẹ.
"Ngươi làm gì vậy?" Kiếm Cầm hỏi.
"Ta... Ta xem xem có thể phân giải rồi nhét vào trong túi đồ hay không. Nhưng hình như thứ này là không thể tổn hại." Pháo Thiên Minh nuốt thuốc bọt lại trả lời.
"Đó là đương nhiên, nếu không vừa thấy đồ vật là cướp đoạt, trực tiếp đập vỡ, mọi người trừng mắt nhìn nhau, còn cướp cái rắm a."
"Ừm, có lý lắm... Mọi người chú ý." Pháo Thiên Minh ho khan hai tiếng nói: "Sắp sửa phá vây buôn lậu, đối mặt với trăm vạn tên cớm, chúng ta cần phải tiến hành hiệp nghị không phải bằng hữu." Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người yên tĩnh lại, cũng nhìn ra được vài người hết sức mất tự nhiên. Mọi người đều biết sớm muộn cũng cũng phải nói tới chuyện phân phối lợi ích này, nhưng dường như lại phá hoại không khí hài hòa hiện tại.
Pháo Thiên Minh cười nói: "Cho dù là bằng hữu tốt nhất cũng phải phân phối lợi ích, nếu không chẳng phải là chung vợ chung tiền hay sao?"
"Xì! Miệng chó không mọc nổi ngà voi." Xa xì một tiếng với Pháo Thiên Minh, không khí lập tức hòa hoãn hơn nhiều.
"Ý tưởng của ta là như vậy, ví dụ như ta vận chuyển được một cái ra ngoài, ta được 30 vạn. Vậy ta sẽ giữ lại 15 vạn, 15 vạn còn lại, Ái Niếp Niếp và Đường Đường chia đều 5 vạn trong đó, còn 10 vạn kia thì phân chia đều. Mọi người cảm thấy thế nào?"
Ai nấy trầm mặc suy nghĩ, cách phân chia này là biện pháp phân phối một số công ty hiện tại. Đường Đường, Ái Niếp Niếp tương đương với quản lý hậu cần, mà những người khác thì tương đương với nhân viên nghiệp vụ. Nếu bọn Đường Đường muốn lấy được lương cao thưởng cao thì nhất định phải tận tâm phục vụ nhân viên nghiệp vụ, trải bằng đường đi, giải quyết nỗi lo về sau. Chỉ cần trong chín người có bốn người buôn lậu thành công, vậy bọn họ sẽ nhận được thù lao phong phú hơn thành viên nghiệp vụ., Mà đám nhân viên nghiệp vụ, chỉ cần một người trong số đồng bọn buôn lậu thành công, thì đã có một khoản tiền lương bảo toàn. Tiếp theo có thể kiếm được món lợi lớn hay không, tất cả đều phải dựa vào nỗ lực của mình. Về phần vợ của Ái Niếp Niếp, Pháo Thiên Minh cố ý xem nhẹ điểm này, hiển nhiên tất cả mọi người đều hiểu tại sao Pháo Thiên Minh lại bỏ qua, nếu tính cả người này, chắc chắn sẽ có di chứng lớn hơn. Pháo Thiên Minh tin tưởng Ái Niếp Niếp sẽ hiểu, nếu nói hết ra thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.
"Đồng ý!" Đầu tiên là Tiểu Tuyết, sau đó đám người Đường Đường, Ái Niếp Niếp, Tinh Ảnh nhất trí đồng ý. Còn chuyện có ai sẽ tự ý nuốt tham ô không, ngoại trừ Tiểu Tuyết ra, những người khác đều không lo nghĩ như vậy, người hơi quen thuộc phương án phân phối kia liền biết rõ, ngươi lén nuốt riêng chưa chắc là kiếm lời 15 vạn, mà khả năng chỉ kiếm 10 vạn hoặc là gần 5 vạn. Vì 5 vạn mất đi danh dự và bằng hữu, rõ ràng là quá uổng phí.
"Lấy hàng." Vô Song Ngư hét lên một tiếng, mỗi người đều nắm lấy một Kim La Hán, Vô Song Ngư nghi hoặc hỏi: "Chỉ lấy một, các ngươi?"
Tinh Ảnh cười nói: "Làm người không thể quá tham lam, cái này lớn như vậy, lấy một cái đã rất ảnh hưởng đến việc phát huy võ công." Đám người Xa gật đầu tán thành, ai cũng biết một con chim trong tay, còn hơn trăm con chim trong rừng.
"Ngươi thì sao?" Vô Song Ngư hỏi Pháo Thiên Minh tay không. Chín người có 7 người cầm, còn lại 33 cái.
Pháo Thiên Minh cười hắc hắc hỏi: "Nếu không mỗi người một nửa?"
"Được! Vậy đống còn lại làm sao bây giờ?"
"... Ném vào hang rắn."
"... Ngươi quá âm hiểm."
"Bình thường, thế giới thứ ba."
Lam Sắc đáng thương. Vụ Lý Hoa cũng có vẻ đồng tình với việc Lam Sắc sắp đối mặt với thử nghiệm của trăm vạn người chơi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑