Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vậy chúng ta đi trước một bước."
"Chúc ngài may mắn!"
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!" Thiên Nhãn đưa mắt nhìn bốn người ra khỏi đường hầm, hoàn toàn bỏ qua động tác Vô Song Ngư ném Kim La Hán về phía hang rắn...
Tính toán theo thời gian, hai ngày sau khi đoàn người ra khỏi Trung Hải tuyết nguyên vẫn rất an toàn. Quan trọng nhất là làm sao vượt qua Tứ Hải tuyết nguyên. Ái Niếp Niếp phát ra tin tức: Hắn đi dạo ở Đông Tuyết trấn, Đội ngũ mấy trăm người đã đi qua hơn hai trăm, về phần đoàn thể trăm người trở xuống, cá nhân hắn cho rằng phải lấy ngàn làm đơn vị để tính. Mặc dù Đường Đường trên diễn đàn đã dốc toàn lực nói rõ trân bảo này không đáng để trăm vạn người tranh đoạt; hơn nữa còn bổ sung ảnh chụp, nói rõ là người thiết kế âm độc, nhưng vấn đề là không ai tin tưởng. Mọi người đều cho rằng chữ trên người Kim La Hán là tự mình khắc lên, nếu không hẳn phải có ảnh chụp giới thiệu vật phẩm. Nhưng Đường Đường đi đâu giới thiệu vật phẩm? Không thể bỏ vài túi đồ thì không có giới thiệu.
"Các huynh đệ bảo trọng." Chín người ghé vào chân núi uống rượu chuẩn bị chia tay, ăn bữa tối cuối cùng, giống như một đám vượt ngục đào tẩu. Trước mặt là tuyết lớn mênh mông, có trăm vạn tên cớm chạy theo ngăn chặn, gió thổi hiu hiu... Giờ khắc này, chỉ có hai từ bi tráng để hình dung cảnh sinh tử ly biệt như vậy.
Phích Lịch thương cảm nắm lấy tay Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư: "Hai vị huynh đệ, các ngươi nhất định phải cố gắng sống, sống cho tốt, chính là có ý nghĩa, có ý nghĩa chính là sống thật tốt. Toàn bộ tài sản của ta đều ở trên người các ngươi. Đừng làm cao thủ mất mặt."
Vô Song cảm động, nắm chặt tay: "Huynh đệ, ngươi yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ sống tốt, chỉ là đám giun dế các ngươi cũng khổ cực rồi."
"Không có gì, chỉ cần các ngươi có được hạnh phúc, chúng ta chịu chút ủy khuất đã tính là gì. Trong túi nhét đầy thuốc chưa?" Phích Lịch quay đầu quan tâm hỏi han Pháo Thiên Minh.
"Đầy rồi.” Pháo Thiên Minh cũng cảm động: "Các ngươi có nên để dành một ít không? Trường hợp chảy máu cam thì e không tìm được miếng vải bông để lau đâu.”
"Không sao, ta có thể dùng áo lau.”
Tinh Ảnh đứng sau hai người ôm lấy nói: "Nhất định phải sống tốt. Chỉ cần sống sót là còn hy vọng. Ăn đủ chưa?”
"Đủ rồi. Nhồi đầy ba Kim La Hán, các ngươi thật sự không để dành chút nào sao?” Vô Song Ngư hỏi.
Hát Bất Túy vỗ vai Vô Song Ngư: "Không sao, ta còn nửa bao lương khô, chia nhỏ hòa với tuyết ăn, cũng đủ dùng vài ngày.” Nói xong lại vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Người tốt, người tốt!”
"Đàn ông đàn ang làm cái quái gì thế?” Xa rất bất mãn nhảy ra nói nhỏ: "Trà, nếu việc này làm được, ngươi nói thế nào thì thế đó, cô nương ta cũng sẽ nghe theo ngươi... Nếu không làm được, ngươi cứ cẩn thận đấy. Ngươi cũng vậy.” Xa biến sắc chỉ vào Vô Song Ngư, hai nam nhân đồng loạt run rẩy.
"Được, được mà.” Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư nơm nớp lo sợ trả lời.
Đường Đường ra lệnh: "Tất cả đều sẵn sàng, nghiêm, nghỉ... Nghe lệnh ta, Phích Lịch và Hát Bất Túy đi hướng Đông Hải tuyết nguyên. Vụ Lý Hoa và Kiếm Cầm đi Nam Hải tuyết nguyên. Tinh Ảnh và Phượng Hoàng đi Bắc Hải tuyết nguyên, Tiểu Tuyết đi một mình về Tây Hải tuyết nguyên. Sau khi vào tuyết nguyên, hai nhóm lập tức tách ra, Chử Trà đi Đông Hải tuyết nguyên. Vô Song Ngư đi Nam Hải, hai người các ngươi xuất phát một ngày sau. Nhớ kỹ lộ trình di chuyển cố gắng thay đổi hướng đi mỗi 15 phút một lần.”
Bốn giờ trước, trên đỉnh núi liên tục có người ôm Kim La Hán xuống. Phần lớn là năm người một nhóm, thấy Pháo Thiên Minh kéo một dây tượng Phật cũng chẳng có gì lạ, ai nấy tự đi về phía trước. Nguyên nhân chính là, Lãnh Nhược Tuyết thông báo cho Huyết Ảnh: Đừng nghĩ đến cướp đồ của Ái Tam tiểu đội, lấy được hay không còn chưa nói, còn rất có thể bị đối phương nuốt chửng. Dây thừng của người ta vẫn còn trống đấy.
Chân Hán Tử cũng rất thuận lợi gặp Lãnh Nhược Tuyết, trò chuyện vài câu rồi đi theo hướng Đông Hải tuyết nguyên. Huyết Ảnh không đi, hắn ngủm củ tỏi ở Thổ Môn. Nghe nói Thổ Môn chết rất thảm, bởi vì bảo vệ kho báu mà bọn họ phải đối mặt là vô số con rắn. Bọn họ phải lấy được chín chín tám mươi mốt chiếc chìa khóa trên thân rắn. Trong tình huống trần nhà rớt đầy rắn, dưới đất lúc nhúc rắn, bốn bức tường phủ kín rắn, tất cả đều bị dọa cho đơ người...
Về phần Mộc Môn lại là cửa ải tương đối võ hiệp. Bảo vệ kho báu là mười tám môn nhân Thiếu Lâm song tuyệt học. Hai mươi mấy người công kích cửa này do Tiểu Nhị cầm đầu, sau khi chết đi một nửa đồng bọn, tương đối dễ dàng chiếm được kho báu.
Người chơi ở Hỏa Môn thì lại gặp rắc rối, hoàn cảnh của bọn họ là trong ngọn núi lửa dung nham. Đối thủ tuy không quá mạnh, chỉ có một Hỏa Vân Tà Thần song tuyệt cấp 30, nhưng toàn bộ đại sảnh chỉ có ba mươi hai viên gạch lát thành hình hoa mai là có thể đứng. Trong khi có đến mười sáu người tấn công cửa này, mỗi người trung bình chỉ được hai viên gạch, chưa kể những viên bị BOSS chiếm giữ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑