Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hai mươi hai người, tỷ lệ sống sót đạt một phần tư, quả thực xứng danh tinh anh." Vô Song Ngư xem bản đồ, thấy chung quanh chỉ còn mình Pháo Thiên Minh, không khỏi thực lòng cảm khái.
"Hình ảnh các ngươi kéo cả chuỗi Kim La Hán đã lên diễn đàn, hiện thành mục tiêu săn lùng hàng đầu của mọi người." Đường Đường nhắc nhở trên kênh.
"Phải giết người rồi." Pháo Thiên Minh thở dài, y không quan tâm đạo đức nữa, vừa vào tuyết nguyên đạo đức đã hóa xám, nơi này là chiến trường hỗn loạn. Y cảm thấy quá nhiều áp lực, biết thế cầm một cái thôi, kiếm ít tiền nhưng trong lòng thoải mái hơn một chút. Người khác càng ít kỳ vọng vào mình, người càng nhẹ nhõm.
Đang suy nghĩ lung tung, Pháo Thiên Minh bỗng thấy cảnh tượng kỳ quái, cổ Vô Song Ngư như xuất hiện một đóa hoa máu nhỏ, rồi hắn vẫn giữ biểu cảm cảm khái hóa thành ánh sáng trắng. Kế đến một thanh đao thẳng tắp như kiếm xuất hiện, chủ nhân đao cũng xoay người lại, chính là Hồ Phỉ, kẻ bị mọi người bỏ qua suốt mấy ngày qua. Khi giết Vô Song Ngư, hắn dùng cổ Vô Song Ngư che đi thanh trường, tránh cho Pháo Thiên Minh phát hiện, rồi quay lưng về phía hai người, vung đao đâm lén một nhát.
"Đệt má nó!" Pháo Thiên Minh vội vàng kéo dây thừng bên hông, ném Kim La Hán xuống đất, cả người lẫn kiếm xông tới. Hồ Phỉ cười khẩy, vung đao chém thẳng, chiêu thức hoàn hảo, phong tỏa cả đường tiến công lẫn hướng né tránh trái phải của địch, ép Pháo Thiên Minh chỉ còn lựa chọn lui về phía sau.
Nhưng Pháo Thiên Minh lại chọn B: "Ta cược vận may với ngươi." Tay trái vung lên kẹp lấy đao, nhưng... rõ ràng hôm nay không phải ngày lành cho cờ bạc, y thua, Linh Tê Nhất Chỉ không thể khởi động. Đao từ lòng bàn tay chém thẳng xuống cánh tay, nhanh chóng chém đứt cánh tay trái của y. Nhưng lúc này Hồ Phỉ không thể tiến thêm nữa, không phải xương cốt quá cứng, mà là vì thanh kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh nhân lúc tay trái ngăn đao, đã vào đâm thủng ngực Hồ Phỉ. Trong nháy mắt, khí lực toàn thân Hồ Phỉ tan biến, tựa như biến mất trên tuyết nguyên mênh mông này...
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hai bên chỉ dùng hai chiêu đã phân thắng bại sinh tử. Bình thường Pháo Thiên Minh sẽ tuyệt đối không dùng chiêu pháp lưỡng bại câu thương, hơn nữa đây là chiến pháp cực kỳ liều lĩnh. Có điều lúc này tâm lý y đang chịu áp lực lớn, lại thấy Vô Song Ngư duy nhất đồng mệnh tương liên với mình bị giết, tiểu vũ trụ bộc phát gây nên. Dĩ nhiên nguyên nhân tức giận chính là: Đệt, vứt hết đống La Hán và áp lực lên vai mình, giờ mới hiểu thế nào là có tiền mà chẳng còn mạng để tiêu!
“Ta biết mà. Ngươi là kình địch của ta." Hồ Phỉ nửa nằm trên tuyết, tay ôm vết thương, cười nói.
"Rốt cuộc ngươi đã chết thật chưa?" Pháo Thiên Minh nhớ rõ vị trí đó trên cơ thể là tim.
“Sắp rồi.” Hồ Phỉ thở dài: "Chết cũng tốt, khỏi phải chịu tra tấn thêm, không có việc gì thì nằm sóng soài trên mặt tuyết, khổ lắm. Đúng rồi, ngươi tên gì?"
"Ta? Ta tên là Thanh Mai Chử Trà. Làm sao?" Pháo Thiên Minh vẫn cảnh giác, không hề coi thường độ âm hiểm của NPC, khó bảo đảm hắn chưa từng phẫu thuật tim rồi giấu nó vào trong bao tử.
"Thanh Mai Chử Trà... có thể khuyên nhủ ngươi việc này được chăng?"
"Ngươi nói đi."
"Sau khi ta chết, có thể ngươi đừng đụng chạm đến thi thể ta được chăng?"
"Ân... Yêu cầu này ta không thể đáp ứng ngươi, hãy đổi sang việc khác đi."
"... Có rượu không?"
Sau khi lục lọi một hồi, Pháo Thiên Minh hỏi: "Chỉ có Cocacola thôi. Hay là uống tạm? Thêm tuyết vào Cocacola cũng được lắm, ta còn mang theo chanh nữa."
"Được rồi, được rồi." Hồ Phỉ giãy giụa lấy từ trong ngực ra một quyển sách, ném cho Pháo Thiên Minh: "Không còn gì nữa đâu, đừng sờ soạng nữa có được không? Nghĩ tới một nam nhân sờ soạng thân thể của ta, bây giờ chỉ thấy buồn nôn thôi."
"Là thi thể." Pháo Thiên Minh sửa lại: "Ngươi cũng phải biết ta cố nhịn ghê tởm đến thế nào. Thế này đi, cởi áo choàng và đao của ngươi ra, ta sẽ thề không động đến ngươi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồ gia đao pháp: Tuyệt học, tôn chỉ là lấy chủ khinh khách, lấy khách phạm chủ, lấy trẻ thắng già, lấy chậm thắng nhanh. Phòng thủ, thân không hở sơ; tấn công thì cắt kim đoạn ngọc.
Pháo Thiên Minh thuận tay học xong, cầm lấy thiết đao của Hồ Phỉ sử dụng thử. Một đao chém ra, bản thân cũng cảm nhận được một luồng khí thế không thể địch nổi chém tới, khí thế như không chém ngã kẻ địch sẽ không thu đao. Hóa ra là tâm lý thôi miên. Ngươi có khí thế như vậy, người khác cũng biết tránh né chứ? Lẽ nào khí tức rùa đen vừa hiện, người khác không thể chống cự hay sao? Pháo Thiên Minh thầm mắng một tiếng, chiêu thức này nói đến tốc độ và lực sát thương thì kém xa Vô Danh khoiá kiếm của chính mình. Điểm mạnh duy nhất chỉ là chiêu thức tương đối hoàn mỹ. Chỉ cần có thể làm cho chiêu thức này thuần thục, địch nhân ngăn cũng không thể ngăn, chỉ có lùi bước, bằng không tất nhiên là bị bổ đôi như trái dưa hấu. Chỉ có điều tốc độ của đao này thật không ra sao, trong nhóm bằng hữu hư hỏng của Pháo Thiên Minh, 80% có thể phá được chiêu thức này.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑