Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 413 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 98

Chương 413 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 98
Chương 413 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 98

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Về phần thủ, đây mới là nơi thực sự thể hiện giá trị của tuyệt học này. Pháo Thiên Minh múa đao một lượt, toàn thân trong phạm vi nửa trượng đều có ánh đao bao phủ, Pháo Thiên Minh là người luyện võ, biết rõ giá trị của đao pháp này, thực sự có thể dùng từ "không chút sơ hở” để miêu tả. Bất kể binh khí tấn công từ vị trí chính diện nào, đều có thể dễ dàng dùng thân đao ngăn cản. Chỉ có điều bản thân không thể như Hồ Phỉ, kết hợp công thủ, dùng nửa chiêu đỡ đòn liên tiếp xuất ra hai chiêu thức công kích.

Đáng tiếc, không giúp ích gì được nhiều cho bản thân. Pháo Thiên Minh thở dài bắt đầu tính toán, tuyệt học này có thể bán được bao nhiêu tiền? Tại sao lại bị mình lãng phí như vậy? Hay là gia tài ngàn vạn lượng trên vai mình nên đã học được cách lãng phí rồi ư? Có nên tát mình vài cái trước hay không? Có nên làm cho mình đau lòng một chút không... Từ điểm này có thể thấy được, người này đối với những thứ có thể trông thấy vẫn nhất quyết áp dụng tư tưởng chiến lược "thà giết lầm còn hơn bỏ sót”. Cũng có thể thấy năm xưa Thải Vân Phi đúng là đã ngăn chặn một bi kịch khỏi xảy ra. Đương nhiên bi kịch vẫn cứ xảy ra, chỉ là không rơi trên thân mình, không thể gọi là bi kịch.

Xét thấy mình có thể mang tội danh phá gia chi tử, Pháo Thiên Minh che giấu chân tướng nơi Hồ Phỉ tử vong, chỉ nói là sau khi giết chết Vô Song Ngư thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Nếu không, người ta nhất định sẽ hỏi mình đã kiếm được lợi ích gì, rồi mình tự trả lời là tuyệt học. Người ta lại hỏi, tuyệt học thế nào? Trả lời cũng không tệ lắm, nhưng không hợp với bản thân mình. Có học không? Đã học rồi! Phá gia chi tử!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một ngày rưỡi sau, gần Đông Hải tuyết nguyên.

Đường Đường quan tâm: "Chử Trà, mệt chưa?"

Pháo Thiên Minh quay đầu lại nhìn đống Kim La Hán dài đến bốn mươi mét, thở dài hỏi: "Có thể đổi câu hỏi khác được chăng, câu hỏi đã bị hỏi lần thứ chín trong ngày hôm nay rồi. Nây giờ ta cảm thấy mình như một đầu tàu hỏa. Cô đã từng nghe nói đầu tàu hỏa nào cũng biết mệt mỏi chưa?"

"Vậy thay đổi câu hỏi, 320 ảnh hưởng đến ngươi nhiều như thế nào?"

"Nếu phải kéo lê chạy theo, khinh công cùng thân pháp ít nhất giảm xuống 20%."

"Dây thừng có đứt không?"

"Không đâu. Gân trâu cơ mà. Đao kiếm bình thường không có nội lực và võ công cao cấp thì không chém đứt được. Xin cô đấy, có thể hỏi một câu sâu sắc hơn được không?"

"Sâu sắc ư... Theo tin tức đáng tin cậy, ở Đông Hải tuyết nguyên có một nhóm trên 80 người, mỗi giờ tiến lên 120 dặm, hiện ở cách Trung Hải tuyết nguyên chỉ khoảng 1000 dặm. Giờ đây Phích Lịch mỗi giờ đi được 80 dặm, ra khỏi Trung Hải tuyết nguyên nửa giờ, giả thiết chúng đang chuyển động trên một đường thẳng. Hỏi rằng: Chúng còn cần bao lâu nữa mới gặp nhau?"

"...Đây không phải sâu sắc."

"Vậy sâu sắc là gì?"

"Sâu sắc chính là... Ví dụ như nói làm thế nào để định vị con người và vũ trụ, cũng như sự cân bằng kỳ diệu giữa sinh mệnh và đạo đức, vân vân."

"Ngươi cứ kéo cái tàu nát của ngươi đi!"

Pháo Thiên Minh kéo 32 vị Kim La Hán chạy điên cuồng trên mặt tuyết, nhờ áo tuyết của Hồ Phì nên dù ở gần cũng không ai phát hiện ra y. Thân pháp và khinh công thực sự bị suy giảm 80%, may mắn trên băng tuyết không có gì nhô lên như đá, khỏi lo Kim La Hán bị va chạm sứt mẻ. Nhưng Pháo Thiên Minh vẫn rất bực bội, vừa nói đầu tàu là để an ủi bản thân, thực ra chỉ cảm thấy như xe trượt tuyết, và chính mình lại là người kéo xe...

Đến Đông Hải tuyết nguyên, Thiên Minh trước tiên hội họp với Phích Lịch và Hát Bất Túy đang chờ sẵn, ba điểm đỏ trên bản đồ hợp lại làm một. Phích Lịch đi về phía trái, Bất Túy đi đường giữa, Pháo Thiên Minh đi về phía phải. Đây là chiến thuật mới của Đường Đường sau khi Vô Song Ngư tử trận, dùng Phích Lịch và Hát Bất Túy thu hút người cướp bảo vật. Đến đây, cứ tiến thêm một đoạn nữa là rất có thể va chạm với kẻ cướp bảo vật.

"Anh yêu, sao anh lôi em đến đây?" Bên cạnh một đống tuyết lớn, một cô gái nhìn say đắm một chàng trai.

"Đã mấy ngày chưa trò của với em, anh nhớ em lắm rồi."

"Đáng ghét." Cô gái tát nhẹ vào vai chàng trai, cả hai ngồi xổm xuống... Không thể ngồi được, nếu không mông sẽ đông cứng.

"Vợ à, lần trước đi cày Lợi Trảo, sao chỉ cày được nửa chừng rồi đi mất tiêu, không từ giã gì cả?"

"Tức giận đấy, bàn bè của anh chỉ biết võ công mà ngu ngốc chết được, kéo quái cũng không biết, bị quái động tay không chấn thương tí nào nhưng cứ la hét inh ỏi.

"Lần sau bọn mình không đi với nó nữa."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment