Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không ai trả lời, Pháo Thiên Minh thì không dám lên tiếng vì giọng nói sẽ bại lộ. Mộ Dung muốn giết y y cũng không sợ, chỉ sợ Mộ Dung vừa thấy sẽ phát điên tại chỗ, trước mặt nhiều người như thế này thì quá mất mặt. Người đội nón vẫn không động đậy, chăm chú vào việc khắc gỗ của mình. Người áo trắng và áo vàng cũng đeo mặt nạ nên cũng không trả lời.
Mộ Dung Du Du cũng là người lão luyện giang hồ. Đi tới đã nhìn ra có ba người đeo mặt nạ. Sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: "Mấy vị có thể có thù oán hoặc điều gì khác khó xử nên không tiện lộ mặt, ta cũng không dám ép buộc. Như vậy đi, ta chỉ hỏi một câu, các vị gật đầu hay lắc đầu là được rồi. Thanh Mai Chử Trà có ở đây không?" Mộ Dung Du Du thật sự sợ Pháo Thiên Minh. Mới quen chưa tới một giờ đã bị y vặt hết cả lông gà lông vịt, tiền mất tật mang.
Ba người kia lắc đầu, mà... Pháo Thiên Minh từ trước đến nay cũng chẳng bao giờ chọn A B, y chỉ thích chọn C: Y chỉ vào nam nhân áo trắng. Chậc, đừng có giả vờ với ta.
Mộ Dung Du Du đổ mồ hôi lạnh khiếp vía, lập tức lùi lại hai bước, dồn khí lực cả người mà hô: "Thanh Mai Chử Trà ở đây này."
Nam nhân áo trắng vội vàng đứng dậy phẩy tay tỏ vẻ phủ nhận, nhưng đám đông chỉ cần nghe đến tên Pháo Thiên Minh là lập tức vây quanh hắn ở trung tâm. Pháo Thiên Minh rút ra một cây thương dài 3,5 mét hòa mình vào đám đông, cùng mọi người trừng mắt nhìn nam nhân áo trắng.
"Ngươi nói không phải là ngươi, vậy thì cởi mặt nạ ra để chúng ta xem thử. Chỉ cần ngươi không phải Thanh Mai Chử Trà, dù ngươi là ai, chúng ta cũng cam đoan sẽ không làm khó ngươi." Mộ Dung Du Du đưa ánh mắt nhìn đám đại ca phía sau dò hỏi, sau đó lên tiếng thẳng thừng. Trong số mấy ngàn người này không thiếu thành viên tới góp vui mấy ngày trước, đã sớm tuyên truyền Pháo Thiên Minh là tên hèn hạ, giảo hoạt và nham hiểm nhất trong lịch sử năm ngàn năm của Trung Hoa, là kẻ không có nhân tính và chỉ biết lợi ích cá nhân. Vì thế, vừa thấy mặt y xuất hiện, tất nhiên phải tiêu diệt ngay lập tức, kẻo Kim La Hán lại bị y âm thầm đoạt mất.
Thấy không thể giải thích, nam nhân áo trắng chỉ biết chuẩn bị đối phó đám đông sắp bùng nổ. Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng: "Chết tiệt!" Mọi người quay lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào nam nhân áo vàng đã lẻn gần Kim La Hán, lợi dụng lúc mọi người tập trung vây bắt Thanh Mai Chử Trà, bất ngờ ra tay bắt lấy Kim La Hán chạy thục mạng.
"Đuổi theo!" Không rõ ai hô lên, đám đông vứt bỏ nam nhân áo trắng, đồng loạt xuất phát. Nam nhân áo vàng vượt qua một đống tuyết lớn, tạm thời thoát khỏi tầm mắt mọi người khoảng mười mấy giây nhưng nhanh chóng bị đám người đông đảo vây chặt. Nhưng lúc này Pháo Thiên Minh trợn tròn mắt, nam nhân áo vàng không cầm gì cả, cứ thế thờ ơ nhìn mọi người.
"Bên kia." Một người tinh mắt chỉ về phía xa xa, quả nhiên cách đó một dặm có bóng dáng mờ mờ đang di chuyển, hình như đang cõng một vật giống người.
"Đuổi theo!" Sau tiếng hô, mọi người bỏ mặc nam nhân áo vàng, chạy thẳng tới bóng người kia. Khoảng cách một dặm này, chỉ cần ba phút là có thể đuổi kịp. Nam nhân áo vàng chờ mọi người đi xa, vội vàng lấy xẻng tuyết đào sâu 20 phân, lột tấm vỏ sắt ra, ôm Kim La Hán vừa khai quật được chạy ngược hướng đám đông.
Nam nhân áo vàng rất đắc ý, dù chỉ học theo thủ thuật che mắt của Pháo Thiên Minh, nhưng đã phát triển nó thành một loại phong cách riêng. Bóng người kia tất nhiên là đồng bọn của hắn. Lúc đám đông bàn tán về Kim La Hán, đồng bọn của hắn đã đào sẵn một cái hố sâu. Vừa đoạt được Kim La Hán, hắn lập tức ra hiệu cho đồng bọn. Đồng bọn lập tức lấy ra một pho tượng gỗ chạy trốn. Còn hắn thì ném Kim La Hán xuống hố dưới đống tuyết lớn, rồi kéo tấm vỏ sắt che phủ lên trên. Tất cả chỉ đơn giản như vậy, hắn không sợ đám đông nổi giận thiêu sống mình, vì trong đám đông và khu vực lân cận vẫn còn đồng bọn của hắn. Dù sao cũng sẽ có đồng bọn lấy trộm Kim La Hán mà thôi.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ là đã có người đuổi kịp mình. Phía sau hắn, một vệt chân mơ hồ liên tục đuổi theo từ chỗ đống tuyết lớn kia. Sau khi chạy được vài dặm, nam nhân áo vàng vội tìm thung lũng tuyết hoang vắng, bắt đầu sắp đặt đồng bọn tiến hành bước tiếp theo, như dẫn dụ quân truy đuổi hay báo tin.
Nam nhân mặc áo vàng vừa cất máy truyền tin, trong đống tuyết cách năm thước đột nhiên nhảy ra một người; không nói hai lời tuốt ngay thanh đao Nhật Bản từ giữa không trung chém thẳng xuống nam nhân áo vàng. Nam nhân áo vàng tuy chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng đạo hạnh thâm sâu, nâng Kim La Hán lên. Keng một tiếng thanh đao Nhật Bản chém vào Kim La Hán. Do nội lực chênh lệch, nam nhân áo vàng bị sóng chấn động đẩy lùi về phía sau vài bước.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑