Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 425 - Chương 426 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 111

Chương 426 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 111
Chương 426 - Quỳ Hoa khiếu giang hồ 111

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lần này, nam nhân áo vàng mới nhìn rõ dáng vẻ kẻ tấn công: đầu quấn khăn, mình khoác tấm áo trắng. Nếu không phải là người quá mức thèm đòn, thì đây chính là gã người Nhật đang đồn đại trên diễn đàn.

Nhiệm vụ học võ của Thiên Phong Thập Tứ Lang không phải chưa từng có người gặp, nhưng không ngoại lệ tất cả đều từ bỏ. Chủ yếu là vì Thập Tứ Lang đặt ra yêu cầu hơi kỳ quái. Kỳ quái ở hai điều: thứ nhất, người chơi phải thông thạo tiếng Nhật và nói lưu loát; hắn nói không muốn dạy võ công cho kẻ không biết nói tiếng Nhật. Thứ hai, người chơi phải thừa nhận rằng, bổ nhiệm người Nhật làm minh chủ võ lâm Trung Nguyên là cách tốt nhất để giải quyết tranh chấp võ lâm vô tận ở Trung Nguyên. Theo chính lời hắn, cả đời hắn phấn đấu vì mục tiêu cao cả này, thậm chí sẵn sàng hy sinh tính mạng. Chỉ cần đáp ứng được hai điều kiện trên, hắn sẽ dạy người đó nhẫn thuật và đao thuật. Nếu đoạt ngôi số một tại Đại Hội Võ Lâm một tháng sau sẽ được thưởng thêm.

"Tên người Nhật chết tiệt." Nam nhân áo vàng thốt ra vài âm điệu nữ nhân. Nếu Pháo Thiên Minh ở bên cạnh, hẳn y sẽ nhận ra giọng nói đó thuộc về Thiên Hậu. Có điều thực tế đúng là Pháo Thiên Minh đang ở gần đó, nằm sấp cách hai người mười lăm mét. Y không ra tay. bởi vì ông phát hiện còn một con chim sẻ đang đậu gần đó.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Thiên Hậu, gã người Nhật không hề bất ngờ, vẫy thanh đao trong tay định chém ra. Đúng lúc đó, tiếng rút đao chói tai vang lên sau lưng hắn ta. Hắn vội quay đầu lại nhìn, từ bóng tối của đống tuyết bên cạnh, nam nhân đội nón che khắc gỗ bước ra.

Có tiếng rút đao, nghĩa là đao có vỏ, đao có vỏ tức là vũ khí cao cấp. Quả thật là vũ khí cao cấp, đó là thanh đao cong, lưỡi đao lạnh giá nhưng trong bão tuyết vẫn lấp lánh chói mắt, khiến người ta muốn nhìn lại không dám nhìn. Đao là thế, người cầm đao cũng vậy. Nam nhân đội nón vẫn cúi đầu, tay nắm chặt cán đao, mắt nhìn chăm chú vào lưỡi đao, có vẻ như hắn rất tập trung cho bất cứ việc gì mình làm, đến mức có thể hòa mình vào trong đó.

"Độc Hành?" Cuối cùng gã người Nhật cũng lên tiếng hỏi, giọng khàn khàn, dù ngụy trang rất kỹ nhưng ba người Trung Hoa kia nghe ra vấn đề ngay lập tức. Đây không phải giả bộ mà là người ngoại lai. Tại sao có cảm giác như vậy, cả ba đều không giải thích nổi, nhưng cảm thấy rất khó chịu. Dù sao cũng không thể nào là người Trung Hoa.

Độc Hành không trả lời, giơ cao thanh loan đao ra hiệu sẵn sàng tấn công.

Gã người Nhật vội nói: "Ta có thể chia một nửa cho ngươi."

Nhưng Độc Hành dường như không hề nghe thấy, gầm lên một tiếng, rút đao ra, hai tay gã người Nhật siết chặt lấy đao giao chiến với Độc Hành.

Trong khi hai người giao chiến, người xung quanh không thể nhìn rõ gì cả. Chỉ nhìn thấy được ánh đao lẫn máu bắn tung tóe trên mặt đất. Ngoài tiếng hô hoán, chỉ nghe được tiếng gió tuyết gào thét không dứt.

Đây là lần đầu tiên Pháo Thiên Minh chứng kiến một trận chiến đấu quyết liệt đến thế. Mỗi nhát đao xuất kích đều để lại ảo ảnh trong không trung. Đây không đơn thuần là một trận chiến tàn khốc mà còn là va chạm giữa hai nền văn hóa. Loan đao chủ động tấn công vào những điểm khiến đối phương không kịp phản ứng, giống như một thanh đao ma quỷ có linh tính, dẫn dắt chủ nhân xuất hiện ở đúng vị trí cần thiết nhất. Trong khi đó, Đường đao dưới khống chế của loan đao lại dùng kỳ chiêu liên miên bất tuyệt. Ẩn thân, phân thân, súc cốt gặp chiêu phá chiêu.

Pháo Thiên Minh vội vàng gửi tin nhắn cho Hát Bất Túy: "Một lúc nữa, gã người Nhật sẽ xuất hiện ở điểm hồi sinh Đông Tuyết trấn."

"Chắc chắn không?"

"Chắc chắn. Nếu không, chính ta sẽ xuất hiện ở điểm hồi sinh." Pháo Thiên Minh nắm chặt Tiểu Lý Phi Đao trong tay phải.

Ánh đao đột nhiên biến mất, Độc Hành và gã người Nhật đồng loạt dừng tay. Sau đó cả hai lùi lại vài bước rồi ngã lăn ra đất. Sau khi quan sát kỹ càng, Pháo Thiên Minh nhận ra trận chiến này vô cùng tàn khốc. Tuyết tan thành bụi, thịt nát bấy, khắp nơi là ngón tay, cánh tay và thậm chí cả chân. Thiếu kỹ thuật, lại thô bạo tột cùng. Nhìn Tiểu Nhị người ta dùng đao kìa, đao nào cũng chào hỏi chỗ yếu của đối thủ. Đương nhiên Tiểu Nhị có điểm huyệt gia tăng sát thương, nhưng tóm lại vẫn là dùng đao. So với hai vị trước mặt, Tiểu Nhị dùng đao giống như dao mổ lợn, còn hai người kia dùng đao như dao cạo xương.

Danh sách chi tiết bộ phận gã người Nhật đánh mất: một cánh tay, một lỗ tai, một cái mũi, cộng thêm mười mấy cân thịt lợn và mấy lít máu.

Danh sách chi tiết bộ phận Độc Hành đánh mất: một chân, hai lỗ tai, cộng thêm mười mấy cân thịt và mấy lít máu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment