Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ám hiệu!" Vạn Xuân Lưu căn bản không để ý đến lời này, đưa ánh mắt vô cùng kiên định nhìn thẳng vào Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh rút kiếm đặt lên cổ Vạn Xuân Lưu: "Lão Vạn, chớ có làm quá. Mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, tạo điều kiện cho người ta cũng là tự tạo điều kiện cho mình. Hôm nay nói thế nào đi nữa ta cũng phải dẫn hắn đi. Ngài cứ xem xem xử lý thế nào đi."
"Ám hiệu." Vạn Lưu Xuân uy vũ không chịu khuất phục.
"Đồ cứng đầu." Pháo Thiên Minh nháy mắt với Vô Song Ngư, hiểu ý, quay người đánh một quyền vào đầu Vạn Xuân Lưu.
Vạn Lưu Xuân ăn một quyền, rất kiên định, cũng rất kiên trì: "Ám hiệu." Nói xong câu này đầu đột nhiên choáng váng. Dẫu sao nắm đấm của Vô Song Ngư cũng chẳng dễ chịu gì. Cái này cũng chỉ có thể đối phó với NPC, người chơi thì không thể bị choáng váng.
"Tiểu Ngư, đóng cửa. Ta sẽ tìm người!" Pháo Thiên Minh dặn một tiếng, đốt đuốc rồi đi vào phòng trong, một mùi thuốc nồng nặc bay ra. Phòng trong bị chia thành 3 gian nhỏ, hai gian trước trống không, trong góc gian thứ ba là một chiếc giường nhỏ, có người ngồi kết già, bất động, như thể đã ngồi như thế từ thời xưa đến nay.
"Yến đại hiệp?" Pháo Thiên Minh cúi đầu ghé sát vào hỏi, người ngồi kiết già không có phản ứng. Pháo Thiên Minh thấm nước miếng làm ướt ngón tay, đưa tới mũi người ngồi kiết già thử một lần, ừm, vẫn còn thở.
"Thế nào rồi?" Vô Song Ngư thò đầu vào hỏi.
"Chín phần mười là Yến Nam Thiên, nhưng có lẽ đang ở trạng thái người thực vật."
"Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ ôm hắn xông ra? Vừa rồi tác dụng dã quan sát, nơi này có không ít cao thủ võ công."
"Để ta suy nghĩ... vậy chỉ còn cách..." Pháo Thiên Minh bắt đầu nghĩ cách.
Vô Song Ngư nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Về nguyên tắc ta đồng ý cách làm này, nhưng vai trò của chúng ta phải đổi. Dù sao ngươi cũng phải để ta được chút ít ích lợi chứ."
"Được rồi được rồi, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện, một lúc nữa ngươi cũng không thoát ra được đâu." Pháo Thiên Minh rất tốt bụng đồng ý đề nghị của Vô Song Ngư. Sau đó lấy ra một cái mặt nạ, điền tên mình vào rồi đắp lên mặt Yến Nam Thiên, lại lấy một cái mặt nạ viết tên Yến Nam Thiên che mặt mình. Sau đó co đầu rụt cổ vào góc học cách ngồi kiết già của người ta.
Vô Song Ngư cầm bút nhúng chu sa, viết bốn chữ Tuyệt Đỉnh Ác Nhân lên ngực Yến Nam Thiên, một tay ôm vai Yến Nam Thiên, như một cặp bằng hữu nối đuôi nhau bước ra cửa. Tuy Yến Nam Thiên không chạm đất nhưng hắn sửa lại áo choàng trắng che khuất chân, không ai nhìn thấy. Huống hồ nội công của Vô Song Ngư không tầm thường, mang theo một người vẫn có thể dễ dàng bước đi như bình thường. Tất nhiên không thể để ai lại gần quan sát.
Nguy cơ bại lộ tuy rất lớn, nhưng chỉ có thể cố gắng thử một lần, cược vào nhân phẩm. Đại hiệp trong Ác Nhân cốc giống như con ruồi trong nồi súp xương, ruồi tất nhiên không được đám xương chào đón. Vì vậy nhất định phải cược vận may. Cho dù là trường hợp xấu nhất, bị phát hiện rồi vây bắt, hắn chỉ cần ném Yến Nam Thiên ra rồi chạy trốn. Tin rằng với giá trị quan của bọn ác nhân, chưa chắc đã ráo riết truy sát một Vô Song Ngư không có mâu thuẫn lợi ích. Chết đạo hữu không chết bần đạo, chết con ruồi chết không chết nồi xương, đây là triết lý sâu sắc đến mức nào.
"Thuận lợi xuất cốc." Vô Song Ngư vô cùng kinh ngạc gọi điện thoại cho Pháo Thiên Minh: "Bọn Đỗ Sát còn bày tiệc rượu ở cửa cốc. Còn nói chúc ta và Thanh Mai đại hiệp thuận buồm xuôi gió."
"Bọn họ nhìn ra sơ hở sao?" Pháo Thiên Minh căng thẳng hỏi lại. Cơ sở của Vô Song Ngư tuy vững chắc, nhưng ít được hun đúc bởi trò chơi, tư tưởng còn chưa sa đọa đến tình trạng không có thuốc nào cứu được. Pháo Thiên Minh sợ hắn bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Vô Song Ngư đáp: "Chắc chắn là đoán ra, bọn họ đứng cách ta đúng một mét."
Pháo Thiên Minh nói: "Bọn họ có ra tay không?"
Vô Song Ngư lắc đầu: "Không hề!"
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Không lẽ lão Yến vốn là người trong Ác Nhân cốc?"
Vô Song Ngư phân trần: "Không đến mức đó chứ! Mới nghe nói quan phỉ một nhà chứ chưa từng nghe nói hiệp ác một nhà. Giờ phải làm sao đây?"
Pháo Thiên Minh tuyệt vọng: "Có thể chạy bao xa thì chạy, ta sẽ lập tức đuổi theo. Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi!"
Ngay khi Pháo Thiên Minh tháo mặt nạ xuống, lại thấy Đồ Kiều Kiều và Lý Đại Chủy đi tới.
Pháo Thiên Minh vội vàng chắp tay nói: "Ha ha, hai vị... vừa gặp đệ đệ của ta à? Chúng ta là huynh đệ sinh đôi."
Đồ Kiều Kiều lắc đầu: "Không có! Chúng ta đến để rước Vạn đại phu, bởi vì Đỗ Sát lão đại bệnh cũ tái phát."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑