Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Bệnh cũ gì thế?"
"Động kinh." Lý Đại Chủy trả lời sau đó lắc lắc Vạn Xuân Lưu hỏi: "Vạn đại phu hình như đang ngủ."
Pháo Thiên Minh vội nói: "Chắc là chứng mệt mỏi mùa thu, hay là các ngươi hãy đưa ông ấy tới chỗ Đỗ lão đại, biết đâu lúc đó sẽ dậy."
"Cũng đúng!" Lý Đại Chủy vác Vạn Xuân Lưu cùng với Đồ Kiều Kiều đi ra ngoài. Lúc sắp đi, Đồ Kiều Kiều còn quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với Pháo Thiên Minh.
... Cái gì thế này? Pháo Thiên Minh vẫn chưa hiểu ra, nhưng có một điều có thể khẳng định, chính mình và Vô Song Ngư đã lọt vào bẫy của người ta. Nhưng cái bẫy ấy ở đâu?
Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh vội nhận máy nhưng chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng của Vô Song Ngư: "Chử Trà, Yến Nam Thiên đang co giật, hình như sắp về trời."
"Chết thật!" Pháo Thiên Minh hoảng hốt chạy ra cửa nhìn, tiểu trấn vốn đông đúc chợt trống không. Gió thổi cát bay mù mịt, như đang chế nhạo trí thông minh của người chơi.
"Chúng ta dính bẫy rồi, Yến lão phải cho Yến Nam Thiên uống thuốc kinh thiên động địa gì đó để chữa trị vết thương trước đã. Sau đó mới giao lại cho bọn ta. Nếu không, chúng ta chỉ mang một cái xác ra ngoài."
"Vậy mau tìm thuốc đi."
"Lão Vạn... bị chúng bắt mất rồi." Pháo Thiên Minh nói nhỏ.
Vô Song Ngư an ủi Pháo Thiên Minh đang chán nản: "Không sao đâu Chử Trà, tục ngữ có câu vấp ngã một lần, khôn lên một chút. Lần sau ta không nhận nhiệm vụ nữa, ít ra cũng không nhận nhiệm vụ của người khác. Nhưng bây giờ... ngươi cũng nên cho ta một lời khuyên đi, Yến Nam Thiên đã sùi bọt mép rồi."
"Ngươi lập tức liên lạc với Kiếm Cầm, cấp cứu tại chỗ đi. Ta sẽ đến ngay."
"Thế nào?" Pháo Thiên Minh đến ngọn núi hoang nơi Vô Song Ngư ở, đã qua mười mấy phút rồi.
"Ngươi không tự mình nhìn được à? Dù sao thì tim đập là hơi thở ngừng, thở lại thì tim ngừng. Nhanh lên giúp cái." Vô Song Ngư đang lăn xả với lão Yến, hôn môi đè ngực khẩn trương vô cùng.
Pháo Thiên Minh tiếp tục vỗ ngực: "Chết tiệt, không hiểu sao lại lật thuyền như vậy. Bị một đám ác nhân dụ cho một vố, phải tìm cách đòi lại mới được."
"Làm thế nào bây giờ?"
"Cứu sống Yến Nam Thiên, rồi kích động hắn san bằng Ác Nhân cốc." Pháo Thiên Minh chợt lóe lên ý tưởng: "Này, Tiểu Ngư, đây là trò chơi mà. Chúng ta phải dùng thuốc chứ."
"Đúng." Vô Song Ngư gật đầu, nhanh chóng lấy ra hai gói thuốc hỏi: "Kim Sang dược bôi ngoài hay uống trong Bạch dược uống vào trong?"
Pháo Thiên Minh do dự một lát rồi nói: "Ngươi bôi Kim Sang đi, ta sẽ rót Bạch dược, ta cũng không tin không cứu sống được hắn." Nói đoạn mở nắp chai Cocacola, ném viên thuốc trắng vào lắc lắc, rồi bóp quai hàm Yến Nam Thiên rót thẳng vào.
Một phút sau, hai người lại tiếp tục đè ngực hôn môi. Vô Song Ngư bên cạnh thở dài đầy bất mãn: "Ngươi chẳng thể nghĩ ra được ý tưởng thiết thực nào à. Toàn làm những chuyện không đâu, nếu thuốc thường có thể xử lý được thì người ta đã sống lại từ lâu rồi."
"Vậy bây giờ phải làm sao? Ta cũng chẳng có hà thủ ô ngàn năm gì đó. Sao Kiếm Cầm còn chưa đến?"
Vô Song Ngư im lặng rồi nói: "Trà, ta không cảm thấy Kiếm Cầm đến có thể trì hoãn cái chết của lão Yến, mà rất có thể..."
"Ta biết, ta chỉ không muốn một đại hiệp chết trên tay ta." Pháo Thiên Minh khinh bỉ rồi cúi đầu an ủi bệnh nhân: "Lão Yến, ngươi hãy cố chống cự, chẳng mấy chốc sẽ không còn đau đớn nữa. Nếu ngài tin theo Phật, thì tuyệt đối đừng nói với Diêm Vương rằng cái chết của ngài liên quan đến chúng ta. Tất cả đều do nha đầu Kiếm Cầm kia gây ra."
Cuối cùng Kiếm Cầm cũng hùng hùng hổ hổ chạy tới, câu đầu tiên đã hỏi: "Cái tên này có bảo hiểm y tế không?"
Pháo Thiên Minh đứng dậy, cả hai tay nắm lấy vai Kiếm Cầm, nghiêm mặt nói: "Muội muội, xin hãy xem hắn như anh trai rồi sẽ chữa trị đúng cách. Mau kẻo tắt thở đến nơi rồi."
"Khà khà!”Kiếm Cầm cười gian một tiếng, Pháo Thiên Minh cảm thấy nụ cười này thật quen mắt... À, đã từng thấy qua trong gương.
"Các vị khán giả, " Kiếm Cầm lục tìm trong túi, lấy ra một vật nói: "Nhân sâm ngàn năm, bất kể bệnh nặng đến đâu, vết thương tàn nhẫn ra sao. Chỉ cần còn thoi thóp, bất kỳ sinh vật nào trên đời cũng có thể gượng dậy thêm một lúc."
Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư mừng rơi nước mắt, thì ra là thiên thần mặc áo trắng. Pháo Thiên Minh vội vàng nhận lấy nhân sâm ngàn năm nói: "Để ta nấu, Kiếm Cầm tiếp tục ép ngực bệnh nhân." Nói rồi, lấy ra một chai Cocacola, dùng kiếm cắt đôi, lấy phần đáy làm cái nồi nhỏ, sau đó ném nhân sâm vào trong, vận Thiên Hỏa Phần Thế đun sôi, đồng thời kiểm soát nhiệt độ kẻo đun chảy nồi nhôm.
"Các ngươi không biết đâu, mỗi lần nấu mì, ta luôn tưởng tượng bản thân có nội công nào đó, có thể trực tiếp đun sôi nước. Không ngờ trong trò chơi lại có thể thực hiện được ảo tưởng này." Pháo Thiên Minh vừa nói vừa đun Cocacola nấu nhân sâm ngàn năm, Vô Song Thuỷ học theo cách bóp má của Pháo Thiên Minh, trực tiếp đổ nhân sâm ngàn năm đã nấu chín vào miệng Yến Nam Thiên. Sau đó ba người đặt Yến Nam Thiên xuống đất, bắt đầu vây xem.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑