Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mà Yến Nam Thiên biết Hoa Vô Khuyết là huynh đệ của Giang Tiểu Ngư, cũng chính là con trai của huynh đệ kết nghĩa Giang Phong, tất nhiên cũng gánh vác mọi chuyện. Hơn nữa sau khi bàn bạc với Mộ Dung thị một phen, hắn lấy ra một đồng tiền ban thưởng, phát lệnh nhiệm vụ cho Pháo Thiên Minh, yêu cầu y dốc toàn lực thủ thắng. Danh vọng của Yến Nam Thiên trên giang hồ không kém gì các tông sư. Đừng nói bảo Mộ Dung phủ đồng ý cho Pháo Thiên Minh thay thế thi đấu, cho dù có bảo họ tha cho Giang Biệt Hạc, người Mộ Dung phủ cũng chỉ có thể nghe theo.
Kết quả thương lượng như sau:
Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư, Kiếm Cầm dùng thân phận khách khanh của Mộ Dung phủ thi đấu thay.
Bốn NPC chỉ quan sát, không can thiệp.
Phương thức thi đấu vẫn là ba đề như cũ.
Thắng rồi Mộ Dung phủ có thưởng thêm 3000 vàng.
Trong lúc đang thương lượng, một người chơi Mộ Dung chạy tới báo: "Chuồng ngựa bị cháy, hai huynh đệ canh chuồng đã tử trận."
"Kiếm Cầm dẫn mấy người đi cứu hỏa, sau đó hãy canh phòng ở Mộ Dung gia. Tiểu Ngư, đã có ảnh của đám người Thiên Hậu chưa? Dọc đường gặp là giết ngay, ngàn vạn lần đừng nói bậy nhảm. Du Du dẫn ta đi bái kiến Giang Biệt Hạc." Pháo Thiên Minh sau khi phân phó xong bèn quay đầu nói: "Yến đại hiệp, chúng ta đi trước đây."
Mặc dù chỉ có một đồng tiền, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xếp vào phạm trù nhiệm vụ của hệ thống. Treo nhiệm vụ này có điều tốt gì? Chính là ngươi có thể tùy ý hành hạ người hoặc NPC trong nhiệm vụ. Cho dù là phóng hỏa hay đánh đập thì Hắc Bạch Song Sát cũng sẽ để ý tới ngươi.
"Đi thôi, đi thôi!"
Nơi ở của Giang Biệt Hạc nằm trong một ngõ nhỏ cực kỳ hẻo lánh. Cửa không khóa, Pháo Thiên Minh cũng không gõ cửa. Y trực tiếp đẩy cửa ra nhìn, đó là một căn tứ hợp viện nho nhỏ cực kỳ đơn sơ. Bốn gian nhà nhỏ xíu xiu nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Giữa bốn gian phòng, bên cạnh bàn đá, Hoa Vô Khuyết, Thiên Hậu cùng với một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nét mặt ôn hòa đang ngồi cùng uống trà.
Thiên Hậu tươi cười nói với người đàn ông trung niên: "Cuối cùng cũng tới rồi, Giang đại hiệp. Vị này chính là giang hồ đệ nhất ma đầu... Thanh Mai Chử Trà."
Giang đại hiệp chính là Giang Biệt Hạc, đứng dậy chắp tay, nở nụ cười chân thành chuẩn bị nghênh đón khách không mời mà tới. Nhưng Pháo Thiên Minh lại kéo cửa phòng một cái, cạch một tiếng đóng cửa lại, khiến Giang Biệt Hạc đang chuẩn bị cả một bụng lời chào giật mình tỉnh cả người: Thế này là có ý gì?
Mộ Dung Du Du cũng không hiểu nổi bèn hỏi: "Đại ca, ngươi có định vào hay không?"
"Lúc đầu định vào." Pháo Thiên Minh đầy mâu thuẫn: "Nhưng vừa thấy Hoa Vô Khuyết cũng ở đó, ta đoán chắc đánh không lại người ta nên tạm đóng cửa suy nghĩ đối sách."
"Chúng ta cũng phóng hỏa luôn nhé?"
"Phóng cái rắm a. Cho dù đốt sạch toàn bộ, liệu người ta sẽ tổn thất mấy đồng tiền?"Đúng như châm ngôn, chân trần không sợ mang giày. Chi phí phá hoại còn cao hơn với kiến thiết. Thế này là sao. Pháo Thiên Minh nhắn tin: Tiểu Ngư, trước tiên đừng du kích, ngươi đi...
Phát xong tin nhắn, Pháo Thiên Minh lại dặn dò Mộ Dung Du Du: "Ngươi hãy trốn sang một bên, chốc lát nữa... rồi ngươi sẽ..."
Pháo Thiên Minh cũng không đẩy cửa, trực tiếp nhảy qua tường, sau đó chỉ vào Thiên Hậu nói: "Con nhóc kia, trả lại ngàn vạn tiền vàng cho ta." Rồi vung tay một cái, thanh phi đao trong lòng bàn tay nhanh chóng lao tới trước mặt Thiên Hậu. Hoa Vô Khuyết hoàn toàn không kịp phản ứng, một thanh phi đao sáng loáng đã cắm phập vào mắt Thiên Hậu.
Hoa Vô Khuyết một tay vỗ xuống cái bàn, thân hình bay thẳng tới chỗ Pháo Thiên Minh đang đứng trên đầu tường. Pháo Thiên Minh cười hì hì. Hoa Vô Khuyết còn chưa kịp hành động thì hắn đã bỏ chạy. Hoa Vô Khuyết vồ hụt nhưng bước chân vẫn không ngừng rượt đuổi theo sau. Giang Biệt Hạc chứng kiến cảnh tượng này, tất nhiên cũng đuổi theo.
Đương nhiên Hoa Vô Khuyết và Giang Biệt Hạc biết Pháo Thiên Minh đang dụ hổ ly sơn. Nhưng điều Hoa Vô Khuyết không thể dung thứ nhất là có kẻ khác vô lễ với nữ nhi, hắn luôn cho rằng bất kỳ nữ nhi nào cũng cần được che chở như hoa như ngọc. Hắn lớn lên từ bé trong Di Hoa Cung, mười mấy năm qua chưa từng thấy nam nhân nào khác ngoài bản thân. Cho dù cho võ công, nhan sắc, trí tuệ và nhân phẩm đều là rồng phượng trong loài người, nhưng vừa bước chân vào giang hồ đã không thể chịu được khi thấy nữ nhi chịu tủi nhục và uất ức. Còn lão già Giang Biệt Hạc này, hắn vẫn cho rằng trong tình huống người khá có âm mưu, ở cạnh người võ công cao nhất mới an toàn. Còn về phần tính mạng của Thiên Hậu, đừng nói có sinh mệnh vô hạn, cho dù chỉ có sinh mệnh một lần, hắn cũng không thấy có gì đặc biệt.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑