Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mộ Dung Du Du đá cửa xông vào phòng, cười hí hí với Thiên Hậu một mắt, giơ nắm đấm lên đánh. Hắn đã dò xét rõ ràng tung tích ba người này, cũng không phải không nghĩ đến việc dụ hổ ly sơn, nhưng với thực lực hiện tại, không ai có khả năng dụ được Hoa Vô Khuyết đi mà bỏ lại Thiên Hậu. Võ công Thiên Hậu trước khi bị thương có lẽ còn hơn Mộ Dung Du, nhưng sau khi bị thương, lại thêm mất một mắt sinh ra ảo giác khoảng cách, khiến cho lời cảnh báo ngàn vạn lần không được nói nhảm của Pháo Thiên Minh càng thêm có căn cứ. Chưa đầy mười chiêu, Thiên Hậu đã bị Mộ Dung Du đánh thành tia sáng trắng.
Pháo Thiên Minh và Hoa Vô Khuyết luôn giữ khoảng cách nhất định. Về võ công, thân pháp, Hoa Vô Khuyết hơn Pháo Thiên Minh không ít. Nhưng chỉ riêng khinh công vẫn kém hơn chút đỉnh. Huống hồ kẻ chạy trốn luôn nắm chắc thế chủ động, đột ngột bẻ hướng có thể khiến đối phương bị động. Pháo Thiên Minh vừa chạy vừa nhớ lại kế hoạch diệt tuyệt của mình:
Trước tiên là làm mù mắt Thiên Hậu, nếu có thể phát động được xác suất 2% thì tốt nhất, không được thì cũng chẳng sao.
Tung phi đao xong là lập tức chạy trốn. Nếu không ai truy đuổi thì một tiếng sau lại đâm thêm nhát nữa, cứ như thế trong 24 tiếng đồng hồ, thế nào chẳng phát động được tỷ lệ 2%. Nếu chỉ có Hoa Vô Khuyết truy sát, thì Vô Song Ngư phục sẵn nửa đường sẽ cùng Mộ Dung Du liên thủ giết vào trong phòng. Nếu Hoa và Giang cùng đuổi theo, Mộ Dung Du phụ trách giết Thiên Hậu, Vô Song Ngư cầm chân Giang có khinh công kém hơn một chút, rồi kêu Kiếm Cầm đến hợp sức tiêu diệt. Nếu chỉ có Giang đi một mình, thì đành phải giết Giang Biệt Hạc trước, sau đó kêu Kiếm Cầm đến hợp sức giết vào trong phòng.
Kế hoạch này trọng tâm là Thiên Hậu, kế đến mới tới Giang Biệt Hạc. Giết Thiên Hậu là để loại bỏ nhiệm vụ của ả. Nhiệm vụ Thiên Hậu không giống Mộ Dung Du Du, Mộ Dung Du Du chết đi có thể quay lại gia tộc nhận nhiệm vụ khác, còn Thiên Hậu muốn nhận lại nhiệm vụ, không những phải tìm người ban nhiệm vụ là Cung chủ Di Hoa Cung, mà còn phải được Cung chủ đồng ý giao nhiệm vụ lại cho ả. Mộ Dung Du Du làm xong việc của mình, còn Vô Song Ngư thì gặp chuyện xấu. Giang Biệt Hạc tới gần nơi phục kích cách đó năm trăm mét, bỗng dưng dừng bước. Rồi quay đầu bỏ đi. Nhìn dáng vẻ lúc dừng lại, hình như đang nghe ai đó nói chuyện. Nhưng trong vòng mười trượng không thấy người nào khác.
"Là truyền âm nhập mật." Yến Nam Thiên vừa nghe xong sự việc đã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, bằng không sao có thể lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy: "Có thể truyền âm ở khoảng cách ngoài mười trượng chứng tỏ võ công của người này cực kỳ cao cường. Ta nghĩ hẳn là vị Cung chủ nào đó của Di Hoa Cung đã tới."
"Tức là chúng ta đã giết Thiên Hậu vô ích hay sao? Người ta có thể phát lại nhiệm vụ cho cô ta." Vô Song Ngư nói trên kênh đội ngũ.
"Ừm! BOSS người ta đã xuất trận, còn BOSS của chúng ta lại bị liệt dương. May là người ta không biết hiện giờ lão Yến chỉ là cái bình hoa, chưa trực tiếp tấn công. Xem ra trận tỷ thí ngày mai chúng ta cũng phải tìm thêm trợ thủ mới được."
Cách Vũ Hán mười dặm có một sơn cốc nhỏ với ba mặt đều là sườn núi thấp. Trên trăm người chơi cũng không biết nghe tin tức từ đâu ra, nhưng trước giờ tỷ thí đã khiến thung lũng chật ních người.
Khi Pháo Thiên Minh đến, Hoa Vô Khuyết, Giang Biệt Hạc và Thiên Hậu đã chờ đợi từ lâu. Nói chính xác thì Pháo Thiên Minh đã đến trễ một giờ. Yến Nam Thiên cũng không xuống xe mà chỉ cử ba mỹ nữ NPC cùng ba người chơi ra ứng chiến.
Hoa Vô Khuyết khách sáo: "..."
Mộ Dung San San khách sáo: "...
Lại khách sáo...
Tiếp tục khách sáo...
Mộ Dung San lùi lại một bước, nhường ba người chơi ra trước.
Pháo Thiên Minh vung tay lên: "Chào các đồng chí."
Đám người xem: "Chào thủ trưởng." Thiên Hậu lập tức nghẹn nước bọt.
"Các đồng chí có vất vả không?"
"Có khổ hay không cũng xem mình như vai hề." Đây là lời thật, những người xem tạm thời này ngoại trừ số lượng cực kỳ ít ỏi, phần lớn là nhận lời mời của bang chủ hay đại sư huynh môn phái đến đây hỗ trợ cho Pháo Thiên Minh. Còn những kẻ cá biệt sau một hồi xác định đã biến mất.
"Đã xong chưa?" Thiên Hậu bực bội hỏi: "Một đường đường nam nhân mà để mỹ nhân đợi lâu như vậy, đến rồi còn ồn ào, rõ là vô liêm sỉ."
"Cô mới là vô sỉ, một cô nương đi đợi nam nhân cả tiếng đồng hồ đấy. Nếu cô không kiên nhẫn nổi nữa thì bắt đầu cũng được." Pháo Thiên Minh nói cười khẩy.
"Đợi chút!" Thiên Hậu ngắt lời: "Cuộc tranh tài vẫn là ba nan đề đã thỏa thuận trước đây, nhưng mà, vì sự tham gia của chư vị, Hoa công tử cho rằng phải có qua có lại. Chư vị cũng phải tham gia ba đề bài ấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑