Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lời nói của Pháo Thiên Minh không phải đe dọa người. Ít ra nếu Pháo Thiên Minh mà gặp ả và thuộc hạ, thế thì giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mộ Dung Du Du bước lên sân khấu: "Quý vị khán giả, vòng một đã kết thúc, cả hai bên bất phân thắng bại. Bây giờ sang vòng thi tiếp theo: Mua bánh ngọt. Thí sinh chân không được dính đất, đến cửa hàng bánh ngọt Tiểu Tô Châu ở Vũ Hán mua bánh ngọt ngàn lớp. Lần thi này đã đăng ký bảo hộ của hệ thống, bất kỳ hành vi gian lận nào cũng sẽ bị bắt tại trận, kể cả mượn phương tiện, mua đồ ở nơi khác, vân vân... Thí sinh quay lại nhanh hơn sẽ thắng. Vẫn Hoa Vô Khuyết bắt đầu trước, đốt nhang làm chứng."
Hoa Vô Khuyết chắp tay với khán giả, thân hình như làn khói xanh phi thân đi. Đến trước một gốc cây lớn, bẻ gãy hai nhánh cây, tay trái chống xuống đất đã bay ra 3 trượng, tay phải chống tiếp lên cành cây, người đã cách xa 6 trượng. Chẳng mấy chốc đã mất hút trong tầm mắt mọi người.
"Thanh Mai Chử Trà, ngươi có làm được hay không?" Thiên Hậu cười hí hửng hỏi.
Pháo Thiên Minh mỉm cười không nói gì, tất nhiên y không làm được. Người chơi có thể dùng chân hay tay để phi thân. Nhưng dùng cành cây... Đòi hỏi kỹ năng cao quá. Lại cần lợi dụng lực đẩy, không để gãy cành. Nhưng trong lòng, Pháo Thiên Minh biết dù không thắng cũng không thua trận này. Bởi vì...
Hoa Vô Khuyết nhanh chóng quay lại. Điều khiến Thiên Hậu bất ngờ là tay Hoa Vô Khuyết trống trơn, vội hỏi: "Hoa công tử, chuyện gì xảy ra vậy?"
Hoa Bất Khuyết thở dài đầy bất đắc dĩ: "Thật xin lỗi, Thiên Hậu cô nương. Cửa hàng Tiểu Tô Châu bị người ta đập ròi".
Thiên Hậu tức giận nhìn về phía đám Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh thì tay trái cầm chai rượu XO, tay phải cầm ly thủy tinh, ngửa mặt lên trời cười gian ác, đọc thơ tục tĩu: "Nhân sinh đắc ý cần tận hoan, chớ cầm chén không nâng với nguyệt".
Tiệm bị đập sẽ được làm mới sau nửa giờ. Pháo Thiên Minh huy động 20 người chơi của Mộ Dung gia, họ có nhiệm vụ phá hoại mục tiêu, cũng sẽ không bị bắt bỏ tù.
"Hèn hạ, vô sỉ! Thiên Hậu giận dữ mắng Pháo Thiên Minh là kẻ vô lại. Ả đã không còn nghĩ ra lời nào mạnh mẽ hơn hai từ ấy. Vừa mắng vừa run rẩy cả người, dường như sắp bùng nổ. Cảnh tượng này cho dù là bằng hữu của Pháo Thiên Minh cũng không nhìn nổi. Hành hạ một thiếu nữ yếu ớt như vậy thật sự vô cùng thiếu phong độ. Hơn nữa, Thanh mai ác ma còn nốc gần hết chai rượu XO trong khi Thiên Hậu khóc lóc mắng chửi... Có vẻ như y có sở thích kỳ quái nào đó. Nhiều người bắt đầu suy đoán.
"Ta xem ngươi mua thế nào". Sau 3 phút, cuối cùng Thiên Hậu cũng lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.
Mộ Dung Du Du bước lên sân khấu, cầm tờ giấy đọc: "Bây giờ, hãy cùng xem sứ giả đến từ thiên đường, hóa thân của chính nghĩa, hình mẫu của thiếu nam, thần tượng của thiếu nữ... Đoàn thoại này thật ghê tởm". Sát khí bốc lên từ Pháo Thiên Minh, Mộ Dung Du Du vội nói tiếp: "Đại sứ của tình yêu, hiệp sĩ giang hồ, đại soái ca của võ lâm Thanh Mai Chử Trà sẽ thể hiện gì trong cuộc thi này". Trong tiếng la ó phía dưới, Pháo Thiên Minh mỉm cười chắp tay với mọi người: "Quá đỗi vinh hạnh, quá đỗi vinh hạnh. Cảm ơn các vị". Nói xong, y lấy một vật ra từ túi đồ, khiến Thiên Hậu suýt ngất xỉu còn khán giả thì la ó ném rác lên... Chưa từng thấy ai vô sỉ đến thế.
Pháo Thiên Minh vừa né tránh chai nước khoáng bay tới, vừa giải thích: "Cà kheo! Là môn thể thao truyền thống Trung Hoa của chúng ta... Mẹ nó, không được ném đá. Ta - Thanh Mai Chử Trà, nhà tiên phong khoa học vĩ đại, đã cải tiến chúng một chút, thay thân tre bằng thân sắt, thay hai chân bằng bốn chân, bộ kiện này có thể di chuyển, và thêm tay vịn... Tất nhiên, đây chỉ là bước tiến nhỏ của cá nhân ta, nhưng cũng là bước tiến lớn của cả nhân loại...". Chưa dứt lời, mưa đá ập xuống Pháo Thiên Minh. Y vội leo lên cặp cà kheo bốn chân chạy trốn. Mộ Dung Du Du nhẫn nại chịu đựng mưa đá, nước mắt giàn giụa, trong lòng tự hỏi: Làm thế nào Thanh Mai Chử Trà và đám bằng hữu sống sót được đến bây giờ?
Đi cà kheo cần kỹ thuật. Trước tiên, chân buộc vào cà kheo. Tay nắm hai thanh ngang, từ từ di chuyển về phía trước. Vì đáy cà kheo là tam giác đều nên cơ bản... phải nói là tuyệt đối không thể ngã được.
40 phút sau, Pháo Thiên Minh thuận lợi mang bánh ngàn lớp về, hỏi Thiên Hậu: "Ăn không?". Nói rồi, y ném miếng bánh vào miệng.
"Nghẹn chết ngươi". Thiên Hậu không còn lời nào để mắng y nữa. Hay nên nói đã căm ghét đến không thể dùng ngôn ngữ nhân loại để diễn tả. Đặc biệt là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia, thật quá vô sỉ: "Mừng cái gì? Còn đề thi thứ ba, biết đâu chúng ta sẽ hòa".
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑