Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“...” Pháo Thiên Minh trầm tư... lại trầm tư. Cuối cùng cắn răng viết: “Được! Ta đồng ý.” Nói xong, lấy ra một con lợn sữa nướng nói: “Cầm lấy đi!”
Yêu Nguyệt nhìn con lợn sữa nướng cau mày suy nghĩ lâu rồi hỏi: “Còn cái gì khác không?”
“Có! Có dê nướng, gà nướng...” Pháo Thiên Minh đột nhiên do dự không viết tiếp.
“Hử?” Yêu Nguyệt lạnh lùng cười nhạt một tiếng.
“Cũng còn một ít đồ ăn vặt của thiếu nữ, chỉ có điều ta rất khó khăn mới lấy được, chuẩn bị mang đi dụ dỗ mấy cô nương.”
"Cái gì vậy?"
Pháo Thiên Minh vớt ra mười cái hộp nhỏ và nói: "Trân châu xào lúa mì, trộn những hạt trân châu có thể dưỡng nhan vào trong những hạt lúa mì đập nhỏ có nhiều giá trị dinh dưỡng nhất, dùng lửa nhỏ xào chín... "
Yêu Nguyệt đá Pháo Thiên Minh sang một bên nói: "Đưa đây, cho ngươi thêm một bản chân giải Minh Ngọc công nữa."
"?" Yêu Nguyệt sau khi dùng muỗng nhỏ mà Pháo Thiên Minh đưa lên múc thử một chút, quay đầu lại hỏi: "Sao mà chua chua ngọt ngọt vậy?"
"Khó ăn lắm phải không? Trả lại ta!" Pháo Thiên Minh vội vã giật lấy, nhưng lại bị đá ngã một cái.
"Nước." Yêu Nguyệt giơ tay ra.
“Cho ngươi chết nghẹn đi!” Pháo Thiên Minh rủa thầm trong bụng rồi đưa một chai Cocacola sang, nói: "Ngoài cái thứ này ra, còn vài chai rượu XO nữa. Ngươi tự xem đi!"
Ăn nửa hộp trân châu xong, chắc khoảng hai lạng, sắc mặt Yêu Nguyệt khá hơn nhiều. Ngày hôm nay, từ Di Hoa cung đến hang chuột ở Vũ Hán, cơ bản chẳng có gì no cái bụng được. Tiếp theo tất nhiên là giải quyết bà vợ... Ngụy Vô Nha.
"Nói đi! Ngươi có cách nào giết chết hắn không?"
"Chúng ta sẽ... rồi..." Pháo Thiên Minh nhanh tay ghi chép lên quyển sổ nhỏ.
Yêu Nguyệt nhìn kế hoạch, khuôn mặt vốn lạnh lùng chợt đỏ bừng, nhịn một hồi lâu rồi nói: "Ta không biết."
"Cái này không thành vấn đề, một lát nữa ngươi cứ đọc theo trên này là được." Pháo Thiên Minh lại viết.
Bên ngoài cửa đá, Ngụy Vô Nha đang nghi hoặc đối thoại bên trong không có nhất quán. Trong hang nhỏ lập tức truyền đến thanh âm của Yêu Nguyệt: "A... A, a (trung cao), ư ư ư (rất thấp)... A (cực cao)..." tiếng rên rỉ như đau khổ lẫn khoái lạc khiến đầu óc Ngụy Vô Nha sung huyết. Mặc dầu có thể loại trừ hành vi ô uế giữa nam nữ, nhưng không loại trừ tên tiểu tặc nào đó đã cho Yêu Nguyệt dùng thuốc kích dục. Dù sao, vừa nãy tên tiểu tặc kia có nói cho Yêu Nguyệt ăn thứ gì đó rồi.
Điều gì hấp dẫn nam nhân nhất? Chắc chắn là tiếng rên rỉ của nữ nhân, nhất là lúc nam nhân không nhìn thấy, mang chút bí ẩn, chút tò mò, chút tưởng tượng, chút mê muội, cũng mang theo chút kích thích... Lúc đầu Ngụy Vô Nha có ý muốn làm nhục Yêu Nguyệt, khiến ả từ cao ngạo không thể chống lại hóa thành như bao nữ nhân bình thường trên đời. Khiến cho Yêu Nguyệt mất đi phẩm giá, từ đó đạt được thỏa mãn chinh phục trong tâm trí của hắn.
Càng không thấy rõ trong lòng Ngụy Vô Nha càng ngứa ngáy, sau ba phút đấu tranh dữ dội, cuối cùng hắn lặng lẽ chui vào hang nhỏ. Có câu ngạn ngữ nói trí giả ngàn mưu chắc chắn có sơ sót. Kẻ thâm hiểm khôn khéo như quỷ dữ khó mắc sai lầm trong việc lớn, nhưng dễ mắc lỗi trong chi tiết nhỏ. Người ta thường nói những người chết đuối phần lớn là biết bơi, lại có câu tục một lần sảy chân lưu hận ngàn đời...
Ngụy Vô Nha còn chưa ló đầu ra khỏi lỗ, tay Yêu Nguyệt đã thò vào, túm lấy cổ hắn quăng một cái, ném hắn vào mật thất. Pháo Thiên Minh cười khúc khích ngồi một bên, hỏi có vẻ đắc ý: "Lão Ngụy, tiêu hồn nhỉ?"
Yêu Nguyệt trừng mắt với Pháo Thiên Minh, đi tới ba bước thì phát hiện Ngụy Vô Nha vẫn nằm bất động, khóe miệng rỉ máu đen, thở dài nói: "Hắn tự sát rồi."
"Đã nghiện còn chết, thật quá đáng tiếc." Pháo Thiên Minh lách qua, thương cảm nói: "Tục ngữ có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Lão Ngụy ngươi suốt đời anh minh, sao có thể lật thuyền trong mương?... Ồ? Cái này là gì?" Pháo Thiên Minh lấy ra một cái hộp phẳng đọc: "Bạo Vũ Lê Hoa châm, dài bảy tấc, dày ba tấc, xuất châm tất thấy máu, không trúng chẳng lành; mau lẹ tuyệt đỉnh, ám khí chi vương. Mỗi hộp đựng hai mươi bảy mũi kim, có thể dùng ba lần. Sau ba lần hộp trống rỗng, nhất định phải là con trai của chủ nhân Nam Hồ Song Kiếm - Chu Thế Minh mới có thể bổ sung. Còn một cơ hội sử dụng."
Nghĩ tới đây Pháo Thiên Minh vội quay người, nhắm ngay hộp có quan về phía Yêu Nguyệt ấn nút bấm một cái ... "Không phải người trong võ lâm không thể sử dụng."
Pháo Thiên Minh rủa thầm trong bụng: "Ta không có nội lực, không phải người trong võ lâm, lũ thiết kế ngớ ngẩn này."
Thu lại, tiếp tục mò...
Lại mò tiếp cũng có không ít đồ vụn vặt nhưng Pháo Thiên Minh cũng không để ý tới. Ngụy Vô Nha cũng là người có tư tưởng cao thượng, coi tiền bạc như cặn bã. Toàn thân ngoại trừ Bạo Vũ Lê Hoa châm ra thì không có chút vật quý giá nào. Cho dù lục lọi ra được ngân phiếu cũng chỉ có năm mươi lượng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑