Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 458 - Chương 459 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 144

Chương 459 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 144
Chương 459 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 144

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Lần sau gặp nữ BOSS nữ thì phải đi đường vòng. Pháo Thiên Minh thầm quyết định, sờ soạng chiếc đai lưng. Không xem thuộc tính, chỉ thấy dành riêng cho nữ giới là vứt thẳng vào ngay.

Lần sau gặp nữ nhân cũng phải đi đường vòng. Tay Pháo Thiên Minh run rẩy cầm lên quyển bí tịch. Dù đoán trước được kết quả, nhưng khi nhìn thấy nội dung, vẫn khiến hắn thét lên tận đáy lòng: dành riêng cho nữ giới.

"Cho cái gì đó nam nhân có thể dùng được đi, nếu không ta sẽ ra tay ngay đấy." Pháo Thiên Minh mặt mày tái mét. Thật ra y rất sợ đụng vào thi thể, vì mấy hôm trước có tin đồn trong giang hồ. Khi một đệ tử của một bang phái khác sờ soạng thi thể, vô tình chạm vào vùng tam giác kín, kết quả không những bị bắt giam, còn bị tịch thu hết những gì lục soát được trên thi thể. Cuối cùng bị chém đầu trước công chúng, giết trở lại tân thủ thôn. Nếu con mụ này biết chuyện đó, vào lúc y khám xét thi thể cố tình vươn ngực ra một cái thì coi như y đã khổ công 9 ngày vô ích. Thi thể chắc chắn sẽ không vươn ngực lên được đâu. Ài! Một con chim trong tay còn hơn trăm con trong rừng. Có điều y không hiểu tiêu chuẩn này được định đoạt như thế nào. Chẳng lẽ là cảm nhận được trong tư tưởng có hàm chứa dục vọng đê tiện hay không rồi mới phán quyết có cố ý phạm tội hay không?

Yêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh, lắc đầu nói: "Trên người ta hoàn toàn không có bất cứ thứ gì của nam nhân."

".... Ta có thể thấy ngươi rất căm ghét nam nhân. Muội muội của ngươi khá hơn một chút, ít ra còn có cây trâm cài tóc là dùng được cho cả nam lẫn nữ."

"Đó cũng không phải là của nó, mà là của phụ thân Giang Tiểu Ngư, Giang Phong để lại." Yêu Nguyệt thở dài. Nhớ hồi xưa, mình và muội muội là người có quyền thế nhất, xinh đẹp nhất, võ công cao nhất trần đời, lại chung tình bằng lòng cùng gả cho Giang Phong. Nhưng không ngờ Giang Phong lại yêu một nha hoàn hèn mọn trong Di Hoa cung, cuối cùng hai người để lại một phong thư rồi cùng nhau mất tích. Sau khi thư bị xé bỏ, chỉ còn lại cây trâm dùng để giữ thư. Sau đó mình hoàn toàn điên cuồng, không quan tâm đến huynh của Giang Phong đệ là thiên hạ đệ nhất kiếm Yến Nam Thiên mà truy sát hắn. Cuối cùng...

"Này! Ta phải đi đây. Ngươi cứ bảo trọng." Pháo Thiên Minh lên tiếng từ biệt, cắt đứt dòng hồi ức của Yêu Nguyệt về chuyện xưa.

"Ngươi định đi? Ngươi đi đâu? Ngươi không có nội lực thì tự sát cũng không thành."

"Cái này không thành vấn đề. Ngươi đừng như những độc giả kia, đầu óc thiếu linh hoạt! Toàn nghĩ tới mấy chuyện bẩn thỉu như ta sẽ xx ngươi hoặc thi thể của ngươi sau đó bị bắt ngồi tù." Pháo Thiên Minh cười khúc khích rồi lấy ra một cái mặt nạ, viết lên đó: Ngụy Vô Nha. Sau đó hắn đặt mặt nạ lên mặt... xoạt một tiếng chui qua lỗ nhỏ. Mặt nạ có thể thay đổi giới tính, huống chi dáng người...

Yêu Nguyệt há hốc mồm nhìn tất cả những điều này, lúc này trong lòng mới hoàn toàn hiểu: Lời nói của nam nhân thật sự không thể tin tưởng, tình cảm gần 10 ngày bị giam cầm, nam nhân kia lại không hề đoái hoài. Thật buồn cười mình lại bị nam nhân lừa dối một lần nữa...

Đột nhiên, cái đầu Pháo Thiên Minh ló ra, Yêu Nguyệt bỗng cảm thấy thế giới trở nên tươi đẹp hơn chút ít, nam nhân tuy xấu nhưng ít nhiều vẫn có lương tâm. Nhưng lời nói của Pháo Thiên Minh lại khiến cô hoàn toàn thất vọng.

"Này! Mỹ nhân, nếu ngươi chịu ký giấy nợ, ta có thể xem xét cho ngươi mượn mặt nạ." Pháo Thiên Minh chờ một lúc, không nghe thấy tiếng động, đành nói: "Thôi vậy! Tạm biệt." Y lại không biết, lúc này Yêu Nguyệt đã tắt thở bỏ mình.

Pháo Thiên Minh xuống khỏi ngọn núi vô danh chưa đầy 10 phút, huynh đệ trên người đã tự động mở. Sau đó tin tức ồ ạt không ngừng nhấp nháy. Pháo Thiên Minh không buồn xem, chọn xóa tất cả, rồi mở kênh trò chuyện với bằng hữu thốt lên: "Huynh đệ trở về rồi."

"Được lợi gì không?" Đường Đường hỏi lấy lệ.

"Lợi ấy à?...” Pháo Thiên Minh đăng lời giới thiệu của Bích Huyết Đan Thanh lên trước. Mọi người im lặng: Đây là còn là người ư? Thịt luôn cả BOSS thật à? Chỉ có Kiếm Cầm cười khanh khách như một con gà mái. Thanh kiếm này chắc chắn là thuộc về cô, không còn ai khác.

Phích Lịch lại mở miệng nói: "Tiểu Cầm, đừng cười. Chử Trà, tuy đây là vật phẩm ảo, nhưng nếu mang đi đấu giá chắc chắn sẽ khiến mọi người tranh nhau dữ dội. Bằng hữu là bằng hữu, nhưng cũng phải có chừng mực chứ? Ngươi ra giá bao nhiêu đây?”

"Không cần, muội muội của ngươi còn nửa quyền sở hữu Ỷ Thiên kiếm, trực tiếp trao đổi là được. Đồng ý chứ, Kiếm Cầm mỹ nhân?”

"Đồng ý!” Kiếm Cầm cực kỳ hớn hở đáp lại.

Còn lại là đai lưng +2 cấp nội công, cũng không phải là thứ cực phẩm gì. Vụ Lý Hoa và Xa chơi búa, kéo, bao rồi tự mình quyết định.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment