Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 461 - Chương 462 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 147

Chương 462 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 147
Chương 462 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 147

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Vi Tiểu Bảo lại chỉ vào nhóm chữ nhỏ nhất hỏi: "Chín chữ nhỏ phía dưới có ý nghĩa gì? Cũng có chữ Tiểu. Không đúng là chữ huynh."

"Để ta xem một chút, ta cũng không rành chữ lắm. Ắt hẳn là..." Pháo Thiên Minh toàn thân đẫm mồ hôi lạnh chậm rãi đọc: "Ắt hẳn... Thương tiếc huynh trưởng tạ thế trên đời, Mai Chử Trà. Do ta và phụ thân ngươi mới gặp mà như đã quen. Cho nên ta bỏ phần họ, mang ý tôn kính người đã khuất." Ba người bên cạnh cùng lau mồ hôi.

"Nhưng mà..." Vi Tiểu Bảo do dự hỏi tiếp: "Làm sao chứng minh được hắn thật sự là cha ta?"

"Cái này thì đơn giản!" Pháo Thiên Minh quay người lại hô: "Mang chén đến!"

Vụ Lý Hoa vội vã đưa lên một cái chén, sau đó lấy nước suối trong vắt đổ đầy nửa chén rồi báo cáo: "Đã có chén!"

"Chúng ta trích máu nhận thân. Ta là người không có ưu điểm gì khác, chỉ có tính cẩn thận thôi. Khi an táng phụ thân ngươi, ta cố ý để tay của hắn lộ ra ngoài, chờ sau khi ngươi nhận người thân xong, bỏ thêm nắm đất cuối cùng, coi như ngươi tận hiếu tiễn đưa rồi." Pháo Thiên Minh lấy ra một phi đao hỏi: "Ngươi tự làm hay ta giúp ngươi?"

"Để tự ta làm!" Vi Tiểu Bảo nhận lấy phi đao, đâm vào ngón tay mình một nhát, một giọt máu tươi rơi vào trong chén.

Pháo Thiên Minh bưng nước đi tới bên mộ, Vô Song Ngư cầm bàn tay lộ ra ngoài mộ, đâm một nhát, một giọt máu tươi cũng lăn vào trong chén. (Đoạn này không liên quan gì đến máu đông của người đã khuất, chủ yếu là tránh gây kinh tởm cho mọi người!)

Mười con mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào hai giọt máu trong chén, hai giọt máu nhẹ nhàng chạm vào nhau, sau đó mỗi giọt tạo thành một bọt nhỏ rồi chậm rãi hòa tan vào nhau.

"Ha ha!" Vụ Lý Hoa là người đầu tiên lại kêu lên.

Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn cô, rồi quay đầu lại an ủi Vi Tiểu Bảo: "Vi huynh đệ, cố nén đau thương. Tiễn đưa lão nhân gia lên đường trước đã."

Vi Tiểu Bảo rơi lệ đồng ý, quỳ xuống khấu đầu, sau đó dùng tay nâng đất thêm vào phần mộ. Khi làm xong tất cả, cuối cùng Vi Tiểu Bảo đứng dậy nói: "Tạ ơn chư vị!"

"Đừng khách khí. Chúng ta là bằng hữu của nhau mà."

"Ài! Các vị nói xem có nên đưa mẹ ta tới tế lễ luôn không?"

Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh vội nói: "Ta nghĩ không cần, để tránh cho lão nhân gia đau buồn. Huynh đệ biết đấy, cho dù mẫu thân ngươi là ai, nhưng thấy ngươi đau khổ, chắc chắn bà cũng sẽ đau lòng. Bà ấy đau khổ sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Vì vậy, thiết tưởng tốt nhất là giấu kín việc này với lão nhân gia. Để tránh bà phát hiện sơ sót, ta đề nghị nửa năm tới đây, tạm thời ngươi không nên đi tìm bà ấy. Đợi đến nửa năm sau, khi cảm xúc ngươi ổn định trở lại, sẽ là thời điểm thích hợp để nói rõ sự thật với mẫu thân ngươi."

Vụ Lý Hoa và Vô Song Ngư đồng thời gật đầu, rõ ràng rất ủng hộ quan điểm của Pháo Thiên Minh.

Vi Tiểu Bảo thở dài, lại nói tiếp: "Thật mong được nhìn thấy phụ thân của ta."

"Đây này!" Pháo Thiên Minh lấy ra một bức họa nói: "Ta biết Vi huynh đệ hiếu thuận thấu trời xanh, đặc biệt chuẩn bị một bức chân dung khi phụ thân ngươi còn tại thế. Ngươi xem đây!" Đã làm chuyện xấu thì phải làm cho trọn vẹn, trong tay Pháo Thiên Minh còn cầm theo di vật... một cái túi nhỏ, bên trong có hai chiếc bánh bao và ba đồng tiền.

"Giống ta thật đấy!" Vi Tiểu Bảo vuốt ve bức họa. Làm sao lại không giống cơ chứ? Nhờ người vẽ lại theo ngoại hình của ngươi mà. Đường Đường trong lòng nổi giận, không phá được việc mà còn uổng công làm kẻ tiểu nhân. Vụ Lý Hoa nhìn cũng không nhìn đến mình, thỉnh thoảng vô tình chạm mắt lại lập tức quay đi, khoảng cách giữa hai người thật khó hàn gắn.

"Ông ấy là phụ thân ngươi! Giống ông ấy tức là ngươi đã tận nghĩa rồi." Pháo Thiên Minh nhỏ giọng hỏi: "Vi huynh đệ, ngươi xem. Một cô nương vì việc của ngươi mà chạy đông tới tây lui suốt nửa tháng trời, mặc dù... Ha ha, mặc dù phụ thân ngươi phúc mỏng chút ít, nhưng rốt cuộc ngươi cũng biết mình họ gì. Ngươi xem... có phải là... cái kia không."

Vi Tiểu Bảo gật đầu, lấy ra một quyển sách nói: "Đây vốn là khinh công trấn phái tuyệt đỉnh của sư phụ ta, trong Bách Biến Thần Hành, nhưng nó vốn đã không còn, ta chỉ có thể viết lại theo trí nhớ của mình một quyển. Kính xin nữ hiệp đừng trách."

"Không trách, không trách." Vụ Lý Hoa vui vẻ tiếp nhận. Chỗ kém của bản thân là ở khinh công, một mỹ nữ cao thủ hoàn mỹ sắp ra đời.

"Bách Biến Thần... Ba?" (Ba = bò) Vụ Lý Hoa lắp bắp hỏi: "Tên gọi này hình như sai sai?"

"Không sai, không sai. Sư phụ ta nói ta luyện chỉ là bò. Nhưng cô yên tâm chất lượng tuyệt đối đảm bảo, chỉ là tư thế hơi khó coi một chút. Hơn nữa Bách Biến Thần Ba này còn kèm theo thân pháp cao cấp."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment