Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 464 - Chương 465 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 150

Chương 465 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 150
Chương 465 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 150

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Vẫn là Pháo Thiên Minh khinh công tuyệt đỉnh. Hai mươi thước này tất nhiên không làm khó được y. Nhưng đa số người chơi bay được một nửa thì rơi xuống nước, sau đó tư thế gì cũng có. Có bơi tự do, có bơi chó, có bơi ếch, thậm chí còn lặn... À! Là chết đuối.

Pháo Thiên Minh ngồi trên bờ bên kia thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ trăm người cùng bơi thật. Y nhận ra vài điểm, thứ nhất là phần lớn bị chết đuối là nữ nhi, thứ hai là có anh hùng muốn cứu mỹ nhân thì tám phần mười anh hùng cũng bị chết đuối. Sau cùng là động tĩnh lớn, bọt nước bắn đùng đùng thì tốc độ bơi cực kỳ chậm chạp.

"Chử Trà, cứu ta." Loáng thoáng có giọng nói của Vụ Lý Hoa truyền đến từ giữa sông. Pháo Thiên Minh ngoáy lỗ tai, Vụ Lý Hoa có Thần Bò, sao có thể rơi xuống giữa sông? Chắc chắn là ảo giác, lấy lại bình tĩnh tiếp tục thưởng thức trăm người nhảy múa.

"Chử Trà chết tiệt, ục ục!" Pháo Thiên Minh tò mò đứng dậy nhìn, lúc này những người trong sông sắp chết đuối đều đã lên đường cả rồi, còn mười mấy người đang vật lộn trên sông thì dễ thấy hơn nhiều. Ơ? Đúng là Vụ Lý Hoa, Pháo Thiên Minh nhìn một thiếu nữ nửa chìm nửa nổi cẩn thận phân biệt một hồi mới đưa ra kết luận.

Pháo Thiên Minh bay ra khỏi mặt nước, nắm lấy cánh tay giơ lên của Vụ Lý Hoa, sau đó một cước vô lương đạp lên đầu một nữ người chơi đang tiến hành sự nghiệp bơi chó bên cạnh. Mượn lực xong, dùng Nhạn Phi xoay người, nhẹ nhàng kéo Vụ Lý Hoa vào bờ.

Vụ Lý Hoa phun ra hai ngụm nước, rồi khóc òa lên, chỉ vào Pháo Thiên Minh nói: "Đồ hư hỏng!"

"Không phải vừa nãy không thấy ngươi sao?" Pháo Thiên Minh vội vàng giải thích: "Vừa thấy cái, ta chẳng liều mình nhào tới ngay à?"

"Hu hu, ta nói là ngươi giẫm chết Phá Phá đấy.”

"Người xui xẻo vừa rồi là Phá Phá à?”

"Đúng vậy, nếu không phải cô ấy nắm chặt ta lại, ta đã chìm nghỉm từ lâu rồi.”

Pháo Thiên Minh áy náy ngâm thơ tưởng niệm với bờ sông: "Sống oanh liệt, chết vinh quang.”

"Không phải ngươi có khinh công tuyệt đỉnh à? Sao lại rơi xuống nước chứ?” Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi.

Vụ Lý Hoa e thẹn nói nhỏ: "Ta ngại dùng.”

"Bái phục bái phục, cô nương nhất định phải ra đi thanh thản.”

Đoàn quân một ngàn người tử trận gần bốn trăm trong chiến dịch bờ sông. Sau khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm bằng hữu đồng hành dọc đường. Pháo Thiên Minh nhìn quanh, thấy nhân duyên của mình vẫn tốt, ngoài Vụ Lý Hoa, còn gặp được hai người quen. Một là Lam Sắc mà y đã sớm chú ý, nhắc tới Lam Sắc thì quả thực cường hãn. Giữa đám loạn quân, Lam Sắc vẫn điềm nhiên băng qua cây cầu duy nhất, mặc dù biết bên kia có hai ngàn cung thủ phục kích.

Giữa Lam Sắc và Pháo Thiên Minh không có thù oán gì, cũng chẳng thân thiết gì. Người còn lại là Độc Hành, cũng chỉ biết mặt. Pháo Thiên Minh chú ý Lam Sắc là vì hắn quá nổi bật, còn Độc Hành thì hiển nhiên phải biết, vì hắn ta vừa qua sông đã chém ba người, lấy đi hai bộ trang bị cấp năm mươi nhét vào bọc hành lý trên lưng.

Pháo Thiên Minh kéo Vụ Lý Hoa vội vã đi tới, thân mật gọi: "Độc Hành huynh!”

Độc Hành vô thức quay đầu lại, thấy là Pháo Thiên Minh là vội vàng nhảy ra vài mét, tuốt đao ra phòng bị: Sao tên khốn kiếp này cũng lẻn vào nhóm của mình? Hôm nay ra cửa nên xem Hoàng lịch mới đúng.

"Ta không hề có ác ý. Thật đấy." Pháo Thiên Minh ném kiếm vào hộp kiếm, Độc Hành hừ một tiếng rồi thu đao vào vỏ. Pháo Thiên Minh đến gần nói: "Huynh đệ, có thể giúp ta một việc không?"

"Việc gì?" Tuy đao vào vỏ, nhưng tính cảnh giác lại càng mãnh liệt.

Pháo Thiên Minh chỉ sang trái rồi nói: "Bên kia có một người dùng kiếm có vỏ, ngài có thể hỗ trợ... cái đó chút không?"

"Sao ngươi không tự làm?"

"Đệ tử Võ Đang, ta cũng xấu hổ. Hơn nữa, cho dù ta có xấu cũng không thể đánh rơi trang bị của người ta đúng không, ác quá ác quá."

Độc Hành sặc nước bọt nói: "Không rảnh! Hừ!" Nói đoạn xoay người rời đi.

Lúc này Vụ Lý Hoa bên cạnh vội vàng đuổi theo Độc Hành, kề lỗ tai nói nhỏ một hồi, Độc Hành nghi ngờ hỏi lại: "Thật sao?"

"Thật đấy..."

"Đa tạ." Độc Hành vẫn cầm đao chắp tay với Vụ Lý Hoa, lưu ý nhìn Lam Sắc cách đó không xa, sau đó lên đường.

"Ngươi nói với hắn điều gì?" Pháo Thiên Minh tò mò hỏi.

"Ta nói với hắn rằng trên người Lam Sắc ta có mặc một lớp áo ngoài đao thương bất nhập."

Pháo Thiên Minh không hiểu hỏi: "Sao cô lại căm ghét Lam Sắc thế?"

Vụ Lý Hoa đáp: "Loại ruồng bỏ bạn gái là kẻ vô nhân đạo nhất. Gặp lần nào giết lần ấy."

Pháo Thiên Minh lẩm bẩm: "Như vậy, ít nhất cô cũng phải giết một nửa số nam nhân trên đời."

"Ngươi nói gì cơ?"

"Không có gì, chúng ta mau chóng mở đường tiến lên thôi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment