Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 465 - Chương 466 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 151

Chương 466 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 151
Chương 466 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 151

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhất định phải tới ba thị trấn nằm trong dãy núi, Đường gia trấn tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nơi này rất gần với điểm xuất phát của mọi người, có thể nói là cực gần, khinh công bình thường chỉ cần hai giờ là có thể tới. Nhưng con đường này cũng chẳng bằng phẳng gì, dọc đường toàn là những quái vật biết võ công cấp cao. Biết võ công cấp cao cũng được, nhưng quan trọng là võ công chúng sử dụng thật quái dị!

Một con chuồn chuồn có thể sử dụng thủ pháp ám khí cao cấp của Đường gia Tinh Đình bát thức để đả thương người.

Hãy còn có trăm con bọ ngựa to bằng nắm tay cùng sử dụng Đường Lang đao trận.

Rắn và hạc kết hợp thành Xà Hạc bát đả.

Đội ngũ ghê tởm nhất là hổ huơu gấu vượn hạc hợp thành Ngũ Cầm trận, nếu không thể giết chết tập thể Ngũ Cầm trong vòng ba giây, thì sau ba giây, thương tích trên người Ngũ Cầm hoàn toàn phục hồi, đồng thời khởi tử hoàn sinh.

Nhanh như Pháo Thiên Minh, mãnh liệt như Vụ Lý Hoa gặp phải tổ hợp hoàng kim này cũng mệt tới tè ra quần. Nếu nói các loại quái vật khác còn chưa đủ chơi chết người chơi, thế thì lũ thiết kế độc ác còn bỏ trốn thêm một loài quái vật chắc chắn sẽ giết được người... con khỉ.

Đây không phải khỉ thường, mà là khỉ có bàn lĩnh Diệu Thủ Không Không, là khỉ cùng hung cực đói... cái loại rất nghèo rất dữ bụng lại rất đói, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là nhảy từ cành cây bên đường xuống, chuyên ăn cắp ngân phiếu, lương thực... Một khi không thành công, người chơi sẽ càng xui xẻo. Khỉ hét lớn một tiếng, trong rừng cây xông ra hàng ngàn con khỉ, rõ ràng là thái độ trộm không được thì cướp. Vô sỉ nhất là hai con khỉ dẫn đầu cầm theo biểu ngữ: Ngân phiếu lương thực và tính mệnh, chọn một đi, gợi ý: Chúng ta biết Hầu quyền (cao cấp đấy).

Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa chính là người uy vũ không chịu khuất phục. Sau gần một giờ giết chóc, bầy khỉ tổn thất quá nửa cuối cùng thỏa hiệp, xóa hai chữ lương thực trên biểu ngữ. Lúc này thuốc men trên người Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đã hao hết bảy tám phần, hai người bàn bạc, cuối cùng đưa năm mươi lượng cho bầy khỉ làm lệ phí qua đường. Không còn cách nào, Pháo Thiên Minh chỉ có tờ ngân phiếu này, túi đồ bị niêm phong, ngân phiếu cũng không thể lấy ra được. Còn Vụ Lý Hoa mang theo ngân phiếu hai trăm vàng, tiếc là khi lội nước, ngân phiếu bị ướt đã hỏng. Đến đây oán niệm của Pháo Thiên Minh với bầy khỉ tăng thêm một bậc.

"Này! Ngươi hãy ăn tiết kiệm một chút đi!" Vụ Lý Hoa nhìn Pháo Thiên Minh cắt một miếng thịt bò lớn ném vào miệng nhai liên tục, trong lòng đau đớn vô cùng. Bởi vì lương khô Vụ Lý Hoa mang theo đều bị ngâm nước không dùng được, lương thực hai người trong ba ngày tới chỉ còn miếng thịt bò nướng trong túi Pháo Thiên Minh. Hơn nữa, vì chút lương khô ấy, hai người tiến hành tàn sát khỉ một cách cực kỳ tàn nhẫn...

"Cứ ăn đi!" Pháo Thiên Minh chia một miếng cho Vụ Lý Hoa nói: "Lát nữa sẽ tới trấn, bổ sung thêm chút sức lực."

"Bổ sung sức lực làm gì? Chúng ta không nên tiết kiệm sức lực sao?"

"Bổ sung sức lực tốt cho cướp bóc. Không dám cướp của người chơi, cướp NPC thì có gì không dám? Ngươi xem, chúng ta không chỉ cần giải quyết vấn đề lương thực, còn có vấn đề thuốc men, nếu còn thuận tay kéo được vài tờ ngân phiếu thì càng tốt."

“A! Ta sao không nghĩ ra? Vừa nãy hướng dẫn viên cũng nói chúng ta làm gì cũng được mà."

"Đây chính là chênh lệch!" Pháo Thiên Minh thâm trầm trả lời.

Chẳng mấy chốc, Vụ Lý Hoa đã nhận ra chênh lệch chỉ với Pháo Thiên Minh, mà còn chênh lệch với đa số mọi người...

Hai người đến đầu trấn, vừa nhìn thấy tấm bia đá của trấn Đường Gia, hơn ba trăm người canh gác bên ngoài trấn lập tức ào đến...

"Khoan! Không có tiền, không có lương thực, các ngươi định làm gì?" Pháo Thiên Minh chuẩn bị rút đao. Mình đâu có bị mọi người căm ghét đến thế chứ? Tối đa cũng chỉ có quan điểm thông suốt, còn mặc niệm người chơi, đâu cần phải vội vã tiêu diệt mình từ sớm như vậy!

"Không phải! Không phải!" Một đệ tử Cái Bang có vẻ tương đối bình tĩnh vội vã giải thích: "Ta là Tứ Ngũ Lục, bằng hữu của Phích Lịch, hồi đại hội Cái Bang chúng ta từng gặp mặt, ngài còn nhớ ta không?"

"Nhìn quen quen... Nhưng với người quen ta cũng không có thứ gì đâu." Pháo Thiên Minh do dự rút ra một miếng thịt bò nói: "Thật sự không được thì ngươi cầm lấy món này trước đi?" Vẫn là dùng câu hỏi...

"Không phải tới xin, mà là như thế này..." Tứ Ngũ Lục chậm rãi thuật lại. Vốn dĩ ba trăm người kia hầu hết đều là những kẻ may mắn sống sót. Mọi người đều có đặc điểm chung là không có tiền, không có lương thực. Sau đó, từng nhóm ba đến năm người quyết định đi cướp bóc. Cuối cùng, tập trung bên ngoài Đường gia trấn, chọn người võ công giỏi nhất là Tứ Ngũ Lục làm thủ lĩnh, chuẩn bị cướp phá sạch Đường gia trấn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment