Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 466 - Chương 467 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 152

Chương 467 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 152
Chương 467 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 152

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Khi bọn họ ào ào kéo vào trấn, phát hiện có lương thực, có! Thuốc men, có! Thậm chí còn có cả tiền trang ngầm. Nhưng vấn đề là trong trấn có cao nhân, hoặc phải nói là ai cũng là cao nhân. Một huynh đệ đến ngoài tiệm bánh bao cướp đi một cái bánh, chủ quán vừa hô "cướp" thì ám khí đầy trời... Nghe nói không dưới ngàn mũi, bắn ratừ quầy hàng, hiệu thuốc, tiền trang... Thậm chí mấy đứa nhóc đang chơi ngựa gỗ cũng tự đánh ra mười điểm hàn tinh, đâm hắn ta như nhím gai.

Bọn họ chỉ có thể rút lui khỏi trấn, tính kế khác, ăn cướp thì nhất định phải làm, bằng không sẽ không tới được trấn kế tiếp. Hơn nữa còn phải lo biết đâu trấn sau lại toàn cao thủ. Thể lực không có thì tinh thần cũng không có, bụng thì đói meo, muốn cướp cũng vô phương. Ngay lúc sắp sụp đổ thì lại gặp Thanh Mai ác ma giết người không biết mệt mỏi trong truyền thuyết.

"Cái này chắc chúng ta cũng không làm được." Pháo Thiên Minh xem xét tình thế rồi do dự nói. Mình có khắc tinh của ám khí... Linh Tê nhất chỉ. Nhưng nếu người ta phóng ra ngàn mũi, mình may mắn lắm cũng khó tránh khỏi 666 mũi... Trừ phi có Kiếm Cầm Kiếm... Cũng không được, Kiếm Cầm Kiếm cùng lắm chỉ phòng ngự được 180 độ.

Muốn sống sót phải cướp bóc, muốn cướp bóc thì phải phá ám khí, khó càng thêm khó. Đang lúc Pháo Thiên Minh đang tuyệt vọng, một gã nào đó hô to: "Lam Sắc Đích Tình Điều kìa!" Vừa dứt lời, mọi người lập tức bỏ mặc Thiên Minh và Vụ Lý Hoa, ùa lại bên cạnh Lam Sắc kia. Tấm khiên thịt lớn phá ám khí nằm đó, sao không dùng?

Vụ Lý Hoa thấy Lam Sắc ra vẻ đại hiệp cẩn thận lắng nghe lời bộc bạch của Tứ Ngũ Lục như vậy, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô kéo Pháo Thiên Minh một cái rồi nói: "Đi thôi!"

"Đi đâu? Ta cảm thấy cái khiên Lam Sắc này rất có giá trị lợi dụng."

"Ta không tin, dựa vào trí tuệ và nhan sắc của ta còn không kiếm được vài cái bánh bao ư." Vụ Lý Hoa kéo Pháo Thiên Minh vào Đường gia trấn.

Hai người chậm rãi đi bộ trong trấn, đám NPC thì chỉ lo làm việc của mình, thậm chí còn không chịu ngẩng đầu lên, coi hai người như không khí. Vụ Lý Hoa chỉ về phía hàng ăn nói: "Lên!"

"Dựa vào cái gì? Ngươi có nhan sắc và trí tuệ, ta thì không có... Thôi được, ta đi vậy!" Ánh mắt u oán của Vụ Lý Hoa bằng vẫn có sức sát thương nhất định đối với Pháo Thiên Minh. Trời ạ, không lẽ bảo một mỹ nhân đi làm chuyện xấu sao?

Pháo Thiên Minh đi tới trước cửa hàng, nhìn một ông lão đang bận rộn gõ, bàn nói: "Ông chủ, cho hai con gà quay."

Ông lão cũng không thèm ngẩng đầu lên, vừa lấy hai con gà quay đặt lên bàn vừa nói: "100 vàng!"

100 vàng? Sao không đi cướp đi! Pháo Thiên Minh nghiêm túc quan sát hai con gà quay béo ú nói: "Chậc chậc, Tiểu Hoa, ngươi xem màu sắc thịt này có kém quá không, nói là gà quay mà không biết còn tưởng là gà luộc."

Ông lão ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh ba giây rồi nói: "Người trẻ tuổi này, không có tiền thì đừng có bới móc, trong thị trấn có cái giếng, tự đi múc nước uống đi."

"Tiền không thành vấn đề!" Pháo Thiên Minh lôi ra miếng thịt bò nói: "Chỉ cần ngươi làm được món thịt tẩm ướp với màu sắc thế này, có bao nhiêu đây mua hết." Đối với vấn đề này, y rất tự tin, bởi vì đầu bếp của mình là ai? Giang Tiểu Ngư! Giang Tiểu Ngư chính là tiểu ma đầu trong Ác Nhân cốc, cả hãm hại cả lừa gạt gần như học hết toàn bộ tay nghề nấu nướng của Ác Nhân cốc.

"Bổn tiệm... không làm được!" Ông lão quan sát miếng thịt bò rồi thở dài trả lời.

"Không phải là ngươi không làm được, mà là ngươi dùng gia vị khoàn sai, hôm nay ngươi may mắn, gặp được đại sư nấu nướng! Ngươi lấy chút gia vị cho ta xem xét nguyên nhân nằm ở đâu."

"Xin ngài chờ trong chốc lát" Ông lão chạy vào trong phòng như một cơn gió. Khi lão bưng chậu lên, phát hiện không thấy đại sư nấu nướng đâu nữa, gà quay trên bàn cũng không thấy đâu nữa...

Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa vừa gặm gà nướng, vừa nhìn lung tung trong hiệu thuốc. Đây là một hiệu thuốc rất bình thường, ngoại trừ một người đứng ngoài cửa, thì chỉ có một gian phòng, không có phòng trong! Thủ đoạn phải đổi, trộm ngay trước mặt người ta không gọi là trộm, mà gọi là cướp...

"Hai vị, muốn trộm cái gì?" Một tên tiểu nhị vừa chơi bi sắt vừa cười mỉa mai đứng bên cạnh chào hỏi.

"Chúng ta không trộm." Pháo Thiên Minh tiếp tục đi dạo một vòng, sau đó nháy mắt với Vụ Lý Hoa, Vụ Lý Hoa gật đầu rồi đột nhiên khởi động Thần Bò lao tới đóng cửa, tiểu nhị còn chưa kịp lên tiếng, cổ họng đã cắm một thanh kiếm mỏng: "Chúng ta cướp!" Pháo Thiên Minh cười toe toét bổ sung.

Chiêu này nhanh như chớp, NPC ngoài trấn căn bản không trông thấy tình cảnh trong hiệu thuốc, tiểu nhị cũng không có bất kỳ cơ hội nào lên tiếng xin giúp đỡ đã mất mạng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment