Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Túi đồ của hai người đầy ắp, Pháo Thiên Minh thiết kế một cái mồi lửa nhỏ, sau khi đốt nến trên bàn, đặt trong một đống giấy rồi nghênh ngang mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ cần không cho NPC cơ hội cảnh báo, cơ bản sẽ không có nguy hiểm bị ủ lò. Pháo Thiên Minh đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm, nếu không chẳng phải là người chơi vào trấn là bị giết? Bắt trộm phải có tang chứng, bắt gian phải bắt cả cặp. Gà quay vào bụng, chứng cớ biến mất, tiểu nhị bị thịt giữa chợ, nhân chứng biến mất. Dựa vào đâu mà nói mình làm chuyện xấu?
"Còn cướp không?" Vụ Lý Hoa tuy đang hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyển về phía tiền trang ngầm, vì sao lại nói là tiền trang ngầm? Bởi vì trên tấm biển trước cửa tiền trang viết ba chữ lớn tiền trang ngầm.
"Không dễ làm!" Pháo Thiên Minh nhìn từ bên ngoài vào, trong đó có không dưới mười NPC, đừng nói hai người bọn họ rất khó hạ được những NPC này, cho dù có thể thắng được, cũng tuyệt đối không thể giết sạch chỉ trong giây lát. Chỉ cần có một người cảnh báo, vậy toàn trấn... Trấn này ít cũng phải có hơn hai ngàn người a! Bình quân mỗi người ném 30 mũi ám khí, đó chính là 6 vạn mũi, sau khi chia đều mình trúng ba vạn mũi. Ba vạn mũi đấy! Cho dù là đao thương bất nhập cũng bị dìm cho chết đuối...
Đang lúc Vụ Lý Hoa và Pháo Thiên Minh do dự đi tới đi lui, bỗng nhiên lại thấy biến cố xảy ra. Trong tiền trang ngầm, có người chậm rãi lui ra. Người này vừa đến cửa, NPC trên trấn như gặp đại địch. Những người bán bánh bao, bán mì và các tiểu thương cùng nhau đóng cửa. Một trái pháo hiệu bay lên bầu trời rồi nổ tung, bùm bùm một hồi, nóc nhà Đường gia trấn đứng đầy NPC, nhìn chằm chằm vào người đang từng bước một lùi về phía cửa ra vào tiền trang. Người trong tiền trang cũng từng bước ép sát người đến, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách mười mét. Chỉ thấy người nọ đi giữa ánh mắt của hàng ngàn NPC, vẫn bình tĩnh bước tới, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một bước một dấu chân.
Pháo Thiên Minh thán phục nói với Vụ Lý Hoa: "Rất có khí chất thần tượng. Thần tượng cũng phải như vậy, cho dù đám đông muốn giết hay muốn hôn ngươi, cứ lo làm tốt phần mình là được."
Pháo Thiên Minh còn đang nói, thần tượng kia đã ra khỏi cửa lớn tiền trang, quay người lại đối diện Pháo Thiên Minh. Thiên Minh liếc mắt nhìn xuống, đột nhiên phun ra một ngụm nước bọt từ lỗ mũi.
Thần tượng này chính là Độc Hành, ngồi ghế thứ hai trong Tam Hại giang hồ. Tam Hại không ai yếu thế, đều là cao thủ. Ít ra Pháo Thiên Minh lập tức thừa nhận mình kém cỏi hơn Độc Hành.
Chỉ thấy Độc Hành tay trái xách theo một đứa trẻ năm tuổi, Viên Nguyệt Loan Đao gác thẳng cổ nó. Trong miệng cắn hơn mười tờ giấy... là ngân phiếu. Pháo Thiên Minh tinh mắt lập tức nhìn thấy một tờ bay lên theo gió, bên trên có ghi 1000 vàng.
Bắt cóc, chắc chắn là bắt cóc! Pháo Thiên Minh định nghĩa hành động táng tận thiên lương của Độc Hành.
“Hóa ra còn có thể chơi trò chơi như vậy.”Vụ Lý Hoa há hốc miệng, không tiếc lời ca ngợi nhân vật huyền thoại này: Tam Hại giang hồ mà giang hồ đồn đại, quả thực không phải tùy tiện bịa đặt.
"Ừm ừm ừm ừm ừm!” Độc Hành gật đầu với Pháo Thiên Minh, rồi phát ra năm âm thanh không khác biệt.
Pháo Thiên Minh hỏi nghi ngờ: "Giết ngươi đoạt ngân phiếu?"
Độc Hành vội vàng lắc đầu: Cái tên khốn kiếp ngu ngốc này định chơi đen ăn đen chắc? Sao ta lại bỏ tiền tài đi chịu chết được! Ai nói Tam Hại không chênh lệch gì? Rõ ràng IQ của tên đứng đầu kém hơn mình!
"Ta bảy ngươi ba." Pháo Thiên Minh bấm ngón tay một cái.
Độc Hành dù không gật đầu hay lắc đầu, nhưng ngọn lửa giận dữ đang bừng cháy trong đôi mắt nhỏ xíu, ấy! Thiêu đốt ngùn ngụt. Giá như bây giờ có lựa chọn, hắn nhất định sẽ không lấy ngân phiếu. Chỉ cần có thể làm thịt Pháo Thiên Minh.
"Khụ!" Pháo Thiên Minh rút kiếm, mặt nghiêm nghị cất cao giọng nói: "Ta đường đường là đệ tử Võ Đang, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm tương trợ là bản tính hiệp khách của ta! * Giờ đây ta thấy loại ác ôn bắt cóc trẻ vị thành niên gây sự giữa chợ. Sao ta có thể ngồi yên? Người hiệp nghĩa nhất định phải làm chuyện hiệp nghĩa, đợi ta trừ tà diệt ma, trả lại cho nhân thế một vùng trời tươi sáng..."
"Đồng ý đồng ý!" Độc Hành cắn răng nắm chặt ngân phiếu, vội vàng viết vài chữ lên đó. Tên này chẳng phải NPC, sẽ không ngại việc một kiếm đâm xuyên qua hai người, cả kẻ xấu lẫn con tin. Điều kiện tiên quyết là thoải mái lấy được ngân phiếu.
"Người có thể tự xưng là đại hiệp, tuyệt đối không phải kẻ đần độn, đáng thương thay ta vì bảo vệ cho trẻ em, vì an nguy cho dân chúng, chỉ có thể tạm thời hợp tác cùng phường trộm cướp. Thế nào là đại hiệp? Đại hiệp chính là không quan tâm đến thân gia, không quan tâm đến tính mệnh, thậm chí cả không quan tâm tới cả danh dự, chỉ muốn bảo vệ an toàn cho dân chúng." Pháo Thiên Minh vung tay vẽ một đóa kiếm ném kiếm về hộp, sau đó vẫy tay: "Vậy nên ta chính là đại hiệp trong các đại hiệp! Độc Hành huynh, có muốn tiểu đệ làm chút gì không?" Pháo Thiên Minh tiến tới hỏi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑