Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ăn uống no nê, lại hỏi thăm một chút tin tức, đội ngũ hai mươi người chơi bao gồm cả Pháo Thiên Minh đồng loạt bước lên hành trình mới. Một ngàn người loại trừ chỉ còn lại hai mươi người, sàng lọc cực kỳ kịch liệt. Đương nhiên không thể loại trừ một vài người cực mạnh là ngoại lệ. Ít nhất Pháo Thiên Minh đã biết chắc chắn là Lam Sắc sẽ còn sống. Đám hoạn quan chắc cũng khó lòng làm gì được. Quỳ Hoa chú trọng tốc độ, khinh công nhanh, xuất thủ nhanh, thân pháp nhanh. Còn Lam Sắc chỉ cần chỉ số trí thông minh không rơi xuống dưới 60, đám hoạn quan kia còn khó mà làm gì được hắn, huống hồ người ta chưa chắc đã không mang tiền trên người.
Quỳ Hoa Bảo Điển là một trong ngũ đại tuyệt học, nếu Pháo Thiên Minh thi triển, Trương Tam Phong có đuổi theo kịp hay không cũng chưa biết được. Quỳ Hoa chú trọng tốc độ! Cửu Dương chú trọng lực phòng ngự, trừ phi nội lực gấp mấy lần cộng võ công quyền cước cực mạnh mới có thể gây thương tổn. Nhưng bản thân Lam Sắc chính là Cửu Dương cấp 10 trở lên, nội công gấp mấy lần cơ bản đều là nhân vật cấp Tổ sư gia. Khắc tinh của mai rùa là chùy sắt, nhưng trong trò chơi chùy sắt lại quá ít. Ngoại trừ chùy sắt, vậy chỉ có biện pháp cuối cùng – bẫy!
Có lẽ hệ thống cũng rất căm ghét rùa đen, cố tình sắp đặt trấn thứ ba.
Ở trấn thứ ba này, đám người Pháo Thiên Minh nhận được gợi ý: Phải đến quán rượu trong trấn thứ ba tìm chưởng quầy họ Lý để đổi lấy một bản đồ điện tử mới. Trên bản đồ này có vị trí quyết chiến minh chủ võ lâm, nhắc nhở hữu nghị: Trấn này có thể gặp bất kỳ phục kích nào, nội dung phục kích cụ thể chỉ có ngươi không nghĩ ra, còn không có gì không làm được.
Pháo Thiên Minh dẫn đầu lạnh lùng nhìn tấm bia đá chữ trắng cách đó hai mươi mét. Chính giữa tấm bia đá là một con đường nhỏ, bên cạnh là bụi cỏ cao cỡ nửa người. Ở giữa đường có một NPC vóc dáng cao lớn đứng đó nhìn lạnh lùng Pháo Thiên Minh.
"Gọi gia gia!" Pháo Thiên Minh chỉ tay.
"Gia gia!" Gã cao to đối diện lập tức cung kính đáp lời, người ngoài lập tức ngã sấp một loạt chiêm ngưỡng Pháo Thiên Minh, thế nào gọi là cường giả, đây chính là cường giả.
"Gọi nãi nãi!" Ngón tay của Pháo Thiên Minh chỉ về phía Vụ Lý Hoa.
"...Việc này trái với qcu." Gã cao to kia do dự nói: "Cô ấy không phải là người trong chỗ chúng ta."
"Đây là nơi nào vậy?" Vụ Lý Hoa tò mò hỏi.
"Ác Nhân cốc, bọn chúng tưởng rằng xóa bia đá là ta không nhận ra nữa. Xem tình hình thì ta không gặp rắc rối gì, cô nhớ phải luôn bên cạnh ta, cẩn thận chút nữa quay lại điểm hồi sinh mà không biết chuyện gì xảy ra đâu."
"Có cần khoa trương đến thế không?" Độc Hành bên cạnh hoài nghi hỏi.
Pháo Thiên Minh quay đầu cười đểu: "Ngươi sẽ biết nó khoa trương nhường nào ngay thôi." Độc Hành rùng mình một cái. Pháo Thiên Minh tiếp tục nói: "Khi ta đến nơi này nếu không để lại vài thủ đoạn, ngay cả con đường kia cũng không tới nổi. Vào trong trấn, ai nấy đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái. Nếu không vì chúng ta thân phận cao quý, chắc hôm đó ngỏm cả rồi."
"Thân phận gì?" Vụ Lý Hoa tò mò hỏi.
"...Ngươi đừng hỏi nữa. Đi sát bên ta..." Mặc dù là hiểu lầm, nhưng bị đánh dấu Tuyệt Đỉnh Ác Nhân cùng cũng chẳng đáng tự hào gì, không nhắc tới thì hơn. Hôm nào đó nên diệt khẩu, đánh Vô Song Ngư choáng váng đầu óc không... Không được rồi, mình không có võ công quyền cước.
Ngay lúc Pháo Thiên Minh phát huy trí tưởng tượng cực hạn của nhân loại thì Cáp Cáp Nhân từ bụi cỏ xông ra, vừa đi vừa nhiệt tình chào hỏi: "Chào mọi người, ta là trấn trưởng trấn này, mọi người gọi ta là Cáp Cáp Nhân là được rồi. Mọi người đi đường mệt mỏi, không bằng vào trấn nghỉ ngơi trước đã?" Cáp Cáp Nhân cung kính nói.
Có điều, hắn không dám lại gần Pháo Thiên Minh mà chỉ tiến đến phía Độc Hành. Độc Hành lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay đẩy Cáp Cáp Nhân ra hỏi: "Các ngươi định giở trò gì đây?"
Cáp Cáp Nhân bị đá lăn trên mặt đất hai vòng, vô cùng đáng thương trả lời: "Do trong trấn bị ác ma ăn thịt người chiếm cứ, ta thấy nhiều hiệp sĩ tới đây như vậy , muốn..."
"Không cần nghĩ, ta không hứng thú." Độc Hành không thèm nhìn Cáp Cáp Nhân mà trả lời thẳng.
Cáp Cáp Nhân lê lết ôm chân Độc Hành cầu khẩn: "Xin đại hiệp thương xót. Chỉ cần ngài giúp chúng ta diệt trừ ác ma..." Cáp Cáp Nhân còn chưa nói xong, Độc Hành đã cảm thấy sau lưng mát lạnh, một mũi đao xuất hiện trên bụng mình. Đợi hắn tỉnh táo quay đầu nhìn lại, Cáp Cáp Nhân đã ẩn vào bụi cỏ ven đường, chạy tới chỗ bia đá.
"Thấy chưa?" Pháo Thiên Minh nói với Vụ Lý Hoa: "Đây là loại thấp kém nhất."
Độc Hành trọng thương ngã xuống ven đường, khó khăn lắm mới rống lên được: "Tên khốn kiếp, có phải ngươi biết hắn muốn hại ta không?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑