Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh cười hì hì đi đến ngồi xổm bên cạnh lấy ra một cái bọc giấy nói: "Thứ này gọi là Kim Sang dược.”
Độc Hành phun máu nói: "Trà huynh, ta vừa mắng nó, ngài xem có phải..." Nói xong thò tay vào chỗ Kim Sang dược.
Pháo Thiên Minh thu tay lại, gọi từ hệ thống ra một cái giấy nợ và một bút mực cười đểu nói: "Một vạn vàng một bao, ký tên của ngươi." Trong lòng lại mắng: Mẹ nó, một tờ giấy nợ chính thống mà phải nộp thuế năm%. Hơn nữa giá khởi điểm 10 vàng.
"Ngươi đừng quá đáng!" Độc Hành tức giận nói.
"Xin đại ca hãy xem đi, với nghề nghiệp ngoài đời và phong cách trong trò chơi của ngươi, ta không tin ngươi lại không hiểu rõ mặt tối của xã hội. Khi đã dấn thân vào giang hồ, phải biết nhận thua khi cần thiết. Ta nghĩ với võ công của ngươi, nếu may mắn một chút, ít nhất cũng có thể lọt vào top 100, nhận được phần thưởng thần bí, còn thêm được hai cấp bậc. Chỉ mất một vạn lượng vàng so với gia sản của ngươi, ta thấy đáng giá." Pháo Thiên Minh kiên nhẫn giải thích.
Độc Hành hừ một tiếng: "Sao ngươi không nói ta có thể lọt vào top 3 luôn đi?"
"Cái này thì không thể."
"Vì sao?"
"Ngươi là loại xui xẻo. Trong hàng ngàn người mà lại rơi vào cùng một tổ với ta, quả thật là quá đen đủi."
Độc Hành im lặng một lúc rồi lẩm bẩm: "Hạ giá chút đi."
"Được, ngươi cũng đừng vòng vo nữa." Pháo Thiên Minh lấy ra thêm một bao thuốc: "Hai bao. 5000."
"... Được rồi!" Độc Hành suy nghĩ một chút rồi cắn răng đồng ý.
Pháo Thiên Minh đứng dậy, nhét tờ giấy nợ vào ngực áo và nói: "Các vị huynh đệ, hành tẩu giang hồ, thứ quan trọng nhất chính là thuốc men. Ta và Vụ Lý Hoa còn hơn 60 bao thuốc nội và thuốc ngoại, cũng không giấu riêng. Nếu các vị cần, mỗi bao 100 vàng. Đừng bảo ta tham lam, chắc mọi người cũng biết giá trị của thuốc men hiện giờ." Rồi quay sang nói: "Hoa Hoa, lấy thuốc ra đi."
Vụ Lý Hoa vừa lấy thuốc vừa thì thầm: "Lấy hết ra thì chúng ta dùng gì đây?"
Pháo Thiên Minh trả lời với giọng còn nhỏ hơn: "Yên tâm, trong Ác Nhân cốc có một người tốt cũng là người quen của ta, hắn mở y quán. Lát nữa tìm hắn xin là được. Thầy thuốc mang tấm lòng cha mẹ, ngay cả tiền thuốc cũng tiết kiệm."
“... Chúng ta làm vậy có bị báo ứng không?” Vụ Lý Hoa càng hạ giọng hỏi tiếp.
"Báo ứng... Ngươi xem phim truyền hình nhiều quá rồi. Báo ứng là an ủi về tâm lý dành cho kẻ yếu và là thứ người cai trị sáng tạo ra để lừa gạt dân chúng ngu muội, cái này ngươi cũng tin, phục ngươi thật." Pháo Thiên Minh khinh miệt nhìn thật sâu Vụ Lý Hoa.
Pháo Thiên Minh nói hợp tình hợp lý, trong thời điểm này bán thuốc men 100 vàng một gói thật sự không thể coi là đắt. Pháo Thiên Minh vừa nói ra, tất cả thuốc men lập tức được mua sạch. Pháo Thiên Minh vui vẻ thu giấy nợ vào trong lòng.
"Ngươi không sợ sau khi đến vòng bán kết bị giết để rơi giấy nợ à?" Vụ Lý Hoa hỏi.
"Ta thua? Làm sao có thể? Nói về võ công, xét về tướng mạo, về trí tuệ, ta không cầm hạng nhất, trời xanh cũng cảm thấy hệ thống gian lận."
"... Ngươi tự luyến quá đấy." Vụ Lý Hoa thở dài.
"Cái này gọi là tự tin."
"Vậy ta hỏi ngươi, giả như ngươi gặp Lam Sắc phải đối phó thế nào?"
"Sơn nhân tự có diệu kế." Pháo Thiên Minh cười âm hiểm, đường vào cốc nhỏ đúng như y nghĩ, cơ quan trên hai mươi mét đường này không hề khởi động, gã cao to phụ trách canh gác trên đường cũng cung kính nhường chỗ.
Đám người chơi thấy Pháo Thiên Minh biến mất sau bụi cỏ, quay sang nhìn nhau, có kẻ to gan cũng bắt chước theo, kết quả giẫm trúng dây thừng phủ trên mặt đất, hai cây đà bật lên, người chơi kia trực tiếp bị xé xác. Đúng lúc mọi người than thở, cứu tinh của họ đã tới. Lam Sắc đúng như Pháo Thiên Minh tưởng tượng rất thuận lợi tiến tới bên ngoài Ác Nhân cốc...
Vụ Lý Hoa đi vào nhìn cảnh cốc phồn vinh, bèn nói với Pháo Thiên Minh: "Nơi này thoạt nhìn thật an lành." Ánh mắt mọi người đều rất thân thiện, cho dù là một tiểu thương bán kẹo hồ lô đi ngang qua bên cạnh cô, cũng rất lễ phép gật đầu chào. So với hai trấn trước đây thì nơi đay có nhiều tình người hơn hẳn.
"An lành ư?" Pháo Thiên Minh vô cùng kinh ngạc, y lại thấy toàn là sát khí, chỉ mấy bước đi thôi đã gặp ba kẻ không có ý tốt. Ví như tên bán kẹo hồ lô kia, không có việc gì mà lại áp sát đến gần nửa mét, nếu không phải y kéo Vụ Lý Hoa tránh sang bên trái một bước, rất có thể tên kia đã ra tay ám toán. Chỉ cần nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn khi thấy hai người né tránh cũng đủ để đoán ra đây là một tên bại hoại. Nhưng sao những thứ này lại trở thành an lành được chứ? Phải chăng thế giới này có quá nhiều người thuần khiết, hay là chính bản thân y đã sa đọa đến mức không thể cứu vãn nổi?
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑