Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Tuyệt đối không an lành đâu." Pháo Thiên Minh chỉ vào một tiệm bánh bao cách đó năm mét nói: "Nếu không tin, cô một mình đến chỗ đó mua cái bánh bao về đây."
"Khoa trương đến vậy ư?" Tuy Vụ Lý Hoa còn nghi hoặc, nhưng tính cách cứng cỏi khiến cô bước ra bước đầu tiên hướng đến cái chết. Vừa mới đi được ba bước, một bé gái năm tuổi đang chơi trò trốn tìm, tay cầm roi quất ngựa hất lên trời, bỗng kêu lên một tiếng "Ái nha" và đâm sầm vào chân Vụ Lý Hoa, trán nổi lên một cục u to. Tiếp đó, đứa bé òa lên khóc nức nở.
Vụ Lý Hoa hơi luống cuống tay chân, vội vàng cúi người định xoa trán cô bé kia. Vừa khi bàn tay sắp chạm vào trán, cô bé đột nhiên cười lạnh, cái bọc to trên trán bỗng dưng vỡ tung. Một tia nước đen bắn vào mặt Vụ Lý Hoa. Ngay lập tức hệ thống nhắc nhở: Mắt đã mù. Tức thì trước mắt tối sầm, toàn thân vận ba thành nội lực bắt đầu ép độc.
"Chết đi!" Cô bé kia phát ra âm thanh khàn khàn như người bảy mươi, rút ra một thanh đoản đao đâm thẳng vào tim Vụ Lý Hoa...
Đúng lúc nguy cấp, sứ giả từ thiên đường cuối cùng cũng tuốt thanh kiếm chính nghĩa... Nói thật, Pháo Thiên Minh thực sự không ngờ cái u trên đỉnh đầu cô bé lại là nước độc, đợi khi y phản ứng thì đã muộn. Dù sao cũng có thể coi là cứu được cái mạng nhỏ của Vụ Lý Hoa.
Có điều, Vụ Lý Hoa hoàn toàn không biết ơn, túm lấy tay Pháo Thiên Minh mà siết mạnh: "Tại ngươi cả, tại ngươi cả đấy. Hu hu..."
Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời: "Xin lỗi Hoa Hoa, ta có tội..." Trừ phi bị hỏng não, nếu không tuyệt đối đừng tranh luận đạo lý với phụ nữ. Đây là điều căn bản nhất trong tuyệt học của họ Mã.
"Thật ra... ta cũng có lỗi" Sau khi làm nũng một hồi, trước thái độ chân thành của Pháo Thiên Minh, Vụ Lý Hoa cũng cảm thấy hối lỗi. Cuối cùng chủ động nhận bốn phần mười trách nhiệm: "Bây giờ phải làm sao?"
"Ngươi xác định mình bị mù hoàn toàn rồi?"
"Là ngươi không nhìn ra? Hay là ta mù chưa đủ triệt để?" Vụ Lý Hoa có vẻ muốn đổ nốt bốn phần trách nhiệm về cho Pháo Thiên Minh.
"Không phải vậy... Ta thấy đôi mắt của cô giờ đây sáng ngời tựa như muôn vì sao trên trời nên mới hỏi như thế, dù rằng vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp."
"Thật sao?" Vụ Lý Hoa ngượng ngùng hỏi lại.
"Đúng vậy." Pháo Thiên Minh đáp lại rất nghiêm túc, hoàn toàn phớt lờ việc đôi mắt sáng như sao kia đang nhắm nghiền: "Chúng ta vẫn nên đến y quán trước đã, cô nắm lấy vạt áo của ta." Nói rồi, Pháo Thiên Minh kéo vạt áo trước ngực phô bày tiêu chí Tuyệt Đỉnh Ác Nhân, đi về phía y quán cách đó trăm mét.
Đừng nhìn chỉ có trăm mét, cho dù đã công khai thân phận nhưng Pháo Thiên Minh vẫn gặp phải ba lần tập kích. Một lần là ông lão ngã trước mặt y, một lần là mấy NPC xem xiếc bên cạnh đánh nhau, có người mời Vụ Lý Hoa phân xử công bằng. Lần còn lại là một người phụ nữ đi phía trước đánh rơi túi tiền.
Ông lão bị Pháo Thiên Minh dùng chân đạp qua, thấy tình thế không đúng bèn lăn sang một bên. Với những kẻ đánh nhau, Pháo Thiên Minh dùng cách đơn giản nhất để giải quyết, đánh luôn cả hai bên lẫn người khuyên can, mang lại một môi trường hòa thuận cho mọi người. Còn túi tiền rơi kia bị y đá văng ra lề đường. Kết quả là túi tiền đập trúng một bà lão bán rau, gây ra vụ nổ sát thương trong phạm vi hai mét.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Lão Vạn, đừng đọc nữa, cứu người trước đã!" Pháo Thiên Minh gõ gõ bàn, nhắc nhở Vạn Xuân Lưu đang chúi đầu đọc sách.
Vạn Xuân Lưu ngẩng đầu nhìn, thốt lên: "Cô nương ngồi đi, có phải đã trúng Ngũ Độc Thần Thủy?" Sau đó mọi việc diễn ra rất thuận lợi, qua nửa canh giờ chữa trị Vụ Lý Hoa đã lấy lại được thị lực. Pháo Thiên Minh cũng lấy cớ phòng ngừa mà vơ vét sạch sẽ các loại dược phẩm trong y quán. Trên người không đựng hết, y lấy một mảnh vải gói thành một bọc lớn.
"Lão Vạn, trong trấn này có NPC Cái Bang nào không?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Cái Bang thì không có, nhưng Cùng Gia bang thì có đấy. Thổ Địa miếu ở phía đông trấn là sào huyệt của bọn chúng."
"Tạ ơn." Pháo Thiên Minh rút ra thanh kiếm mỏng, dắt Huyễn Ảnh kiếm vào thắt lưng, nâng hộp kiếm lên nói: "Hoa Hoa cứ ở đây đợi ta quay lại."
“... Ngươi mau lên... ta sợ lắm." Vụ Lý Hoa thốt lên đáng thương.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nửa giờ sau, Pháo Thiên Minh cười hí hí quay lại, quay về phía Vụ Lý Hoa đang ngồi dưới đất nói: "Chúng ta đi thôi, đã dò hỏi rõ ràng, quán rượu ở phía tây trấn. Chỉ cách y quán năm mươi mét."
Vụ Lý Hoa nghi hoặc hỏi: "Ngươi đi nửa canh giờ chỉ để dò hỏi quán rượu?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑