Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 478 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 163

Chương 478 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 163
Chương 478 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 163

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Pháo Thiên Minh vịn hộp kiếm sau lưng nói: "Đó là bí mật... Lão Vạn, chúng ta đi đây."

Hai người ra ngoài theo hướng tây, sau một lần suýt bị ám sát cũng đến được quán rượu. Đây là một quán rượu bình thường, chỉ một tầng, bố cục không khác tầng một Không Có quán rượu. Bên trong ngoại trừ ba bàn NPC lác đác, Lam Sắc và bảy người chơi khác đang quây quần. Tứ Ngũ Lục và Độc Hành cũng ở đó.

Tứ Ngũ Lục thấy Pháo Thiên Minh như gặp được người thân, lao tới nắm tay y nói phấn khích: "Chử Trà. Sao ngươi còn chưa chết?"

"..." Pháo Thiên Minh im lặng.

"Không phải, không phải, ngươi hiểu nhầm rồi." Tứ Ngũ Lục lập tức giải thích. Lam Sắc đến bên ngoài Ác Nhân cốc, mọi người bàn bạc xong, Lam Sắc dẫn đường, lại gặp phải đủ lại cạm bẫy. Đến trong trấn vẫn là Lam Sắc đi đầu, những người khác bảo vệ xung quanh, bất kỳ sinh vật nào đến gần ba mét đều bị ủ lò. Nhưng cho dù như vậy không hiểu sao vẫn tổn thất mười mấy người.

Khó khăn lắm mọi người mới đến được quán rượu. Tìm thấy Lý chưởng quầy, nhưng người này thu hồi bản đồ điện tử. Cho dù mọi người năn nỉ cũng không cho bản đồ mới. Giết thì không giết được, đành phải quây quần trong phòng, chuẩn bị khai thác trí tuệ tập thể.

"Để ta thử xem." Pháo Thiên Minh đi đến trước quầy, nhìn chưởng quầy hỏi: "Chưởng quầy, họ gì?"

"Họ Lý.” Chưởng quỹ của quán cười vui vẻ giới thiệu, Tứ Ngũ Lục càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, sao thái độ của tên chưởng quầy với mình lại ác liệt như thế.

"Có cổ đông hay một mình kinh doanh?”

"Một mình kinh doanh, một mình kinh doanh.” Quản lý cười nịnh nọt.

"Đổi bản đồ không?”

"Ha ha.” Quản lý giả vờ ngây thơ.

Pháo Thiên Minh định đưa bản đồ ra rồi thu lại hỏi: "Này chưởng quầy, sao ngươi lại lấy bản đồ của bọn họ?"

"Có người cho đồ, lẽ nào không nhận?”

"Thì cũng đúng...” Pháo Thiên Minh cười khẩy, quay người nhìn ba bàn NPC, vỗ bàn một cái, kéo vạt áo ra nói: "Họ Lý ở lại, những người còn lại cút đi.”

Xoạt, có hai bàn khách lập tức biến mất. Bàn thứ ba là một mỹ nhân trung niên đứng dậy, tư thế rất duyên dáng: "Công tử, ngươi tìm nô gia?”

"Họ gì?”

Cô mỹ nhân trung niên đáp lại: "Không dám họ Lý."

"Đến làm gì đây?"

"Mở cửa hàng tạp hóa vặt."

Pháo Thiên Minh đặt tấm bản đồ lên bàn, mỹ nhân chưởng quỹ cầm lên xem qua rồi bỏ vào túi, lấy từ trong túi ra một tấm khác để lên bàn. Pháo Thiên Minh cầm lên xem, trên tấm bản đồ điện tử mới chỉ có hai điểm đỏ, một điểm xét theo địa hình chắc chắn là vị trí Ác Nhân cốc hiện tại, còn điểm kia thì ở đỉnh núi cách đây hơn trăm dặm.

"Được chưa?" Tứ Ngũ Lục cẩn thận chạy lại hỏi.

"Xong rồi." Pháo Thiên Minh rất ngạc nhiên, việc này rất đơn giản mà, sao phải gấp gáp đến thế?

"Chuyện gì vậy?" Tứ Ngũ Lục vẫn chưa hiểu.

"À, quán rượu này có hai chưởng quầy, một là chưởng quầy quán rượu, một là chưởng quầy bán tạp hóa tiêu xài ở quán rượu. Được rồi, mau lên Hoa Hoa, qua đổi bản đồ, chúng ta phải lên đường."

"Anh hùng, chớ đi!" Tứ Ngũ Lục nắm ngay lấy tay Pháo Thiên Minh, nước mắt nước mũi chảy dài, nói: "Chử Trà ca có thể giúp chúng ta thu hồi lại bản đồ được không?"

"Ngươi đã đưa bản đồ cho ai?"

"Cho chưởng quầy quán rượu."

Pháo Thiên Minh đi tới trước mặt chưởng quầy quán rượu, rút kiếm ra kề lên cổ chưởng quầy hỏi: "Chủ quán, ngươi có trả lại cho mấy vị kia không?"

Chưởng quầy cười tủm tỉm đáp: "Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, dù sao cũng phải để mặt ngài. Nhưng mà đại nhân cũng biết đấy, tiệm nhỏ này không thuê nổi người rửa chén, nếu mấy vị kia giúp ta rửa sạch hết đống bát đũa tồn đọng cả tháng nay, tất nhiên sẽ trả lại cho các vị ấy."

Pháo Thiên Minh quay đầu hỏi: "Các ngươi có làm không? Nếu không thì chỉ còn cách giết người, xem ai may mắn rơi ra. Đồng thời xin nhắc nhở, NPC trong phó bản này đều là loại hồi sinh, không thể lục soát thi thể đâu nhé."

Tám người chơi bao gồm cả Lam Sắc đồng thanh đáp: "Làm!"

Chưởng quầy vừa nghe bèn cười tươi rói, đi ra khỏi quầy mở cửa kho ra. Vừa mở cửa, con tim Tứ Ngũ Lục và các người khác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đống bát đũa chất cao như núi, ít nhất cũng phải hai tấn.

Pháo Thiên Minh nhắc bên cạnh: "Bây giờ chúng ta dùng đã hết hai ngày rồi, nơi thi đấu bán kết cách đây cả trăm dặm. Khinh công bình thường ít nhất cũng mất sáu tiếng đồng hồ, hơn nữa đường đi còn nhiều quái vật, các ngươi phải cố gắng lên. Hoa Hoa, chúng ta đi trước thôi."

Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa rời khỏi quán rượu, Vụ Lý Hoa nghi hoặc hỏi: "Làm sao ngươi biết chưởng quầy quán rượu là cái bẫy?"

Pháo Thiên Minh nói vẻ mặt sầu thảm: "Ài! Chuyện này dài dòng lắm, ta với các ngươi không giống nhau. Hồi còn ngây thơ ta đã bị mấy trò lặt vặt đó lừa đi lừa lại, nhưng mà! Con người sẽ trưởng thành. Bây giờ! Trí thông minh của đám thiết kế ta đã không còn coi ra gì." Nhớ hồi xưa mình bi thảm đến mức nào, bị NPC chọc tức đến mức chết đi sống lại... Nhớ lại lần đầu tiên dính bẫy chính là thôn trưởng tân thủ thôn nho nhỏ kia. Còn lưu lại cho mình vết thương tinh thần và cũng như nỗi ám ảnh là Lục Tiểu Phụng, giao cho mình nhiệm vụ tập thể, dẫn đến bị Diệp Cô Thành truy sát... Còn dính bẫy liên tục và lâu dài nhất là lão gian manh họ Trương già mà không chịu chết, số lần mình bị lão làm khổ cũng không ít...

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment