Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Giao pháp bào đây." Trương Tam Phong vươn tay về phía Pháo Thiên Minh.
"Đại hội kết thúc sẽ trả lại cho ngươi. Nhìn cái bộ dạng hẹp hòi của ngươi kìa.Tinh Ảnh, ngươi cũng nói một câu đi." Pháo Thiên Minh gọi với sang Tinh Ảnh.
Tinh Ảnh nước mắt giàn dụa: "Ta... Mạng ta sao lại khổ như vậy?" Chính mình đã thua sạch chỗ ngân phiếu mà Pháo Thiên Minh cho, mấy ngày tới chỉ ăn được ít bánh bao, uống chút nước lã, còn gì để nói nữa? Tự gây nghiệt không thể sống. Bây giờ không thể để cho hắn biết mình thiếu nghĩa khí đến thế, còn phải lén lút ăn uống... Điều tệ hại nhất là bộ y phục ấy do mình hiến dâng, việc đau khổ nhất trên đời không gì bằng tự đập đá vào chân mình. Tinh Ảnh càng nghĩ càng rầu rĩ, lập tức khóc lớn.
Lão Trương giật giật tay áo nói: "Thứ nhất, nếu không cho thì ta cưỡng ép tịch thu. Thứ hai, nếu ngươi cho thì ta có thể giúp ngươi khơi thông một khâu then chốt trong Ỷ Thiên kiếm của." Tinh Ảnh và Võ Đang E bắt đầu xắn tay áo, sợ Tổ sư gia một mình không lấy được, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên ủ lò.
Muốn củ cải hay gậy gộc? Pháo Thiên Minh thở dài não nề, cởi y phục ném cho Trương Tam Phong nói: "Chưa từng thấy kẻ nào keo kiệt như ngươi. Đưa nhiệm vụ ra đây."
"Bây giờ không được." Trương Tam Phong thu y phục lại, nói với Pháo Thiên Minh: "Đợi Đại Hội Võ Lâm kết thúc, ngươi lên Võ Đang tìm ta."
"Ừ!" Pháo Thiên Minh trở về vị trí của mình.
Lão Trương vội dặn dò: "Lát nữa ta sẽ đi du ngoạn giang hồ, việc ở Võ Đang giao cho Tiểu Tống lo liệu. Ỷ Thiên kiếm... Ỷ Thiên kiếm với pháp bào có gì khác biệt?"
Sau tiếng khóc than phá sản như chết cha chết mẹ trong trò chơi, cuối cùng trận đấu thứ hai cũng bắt đầu...
"Giờ xin mời hào kiệt Ma Giáo - Vô Song Ngư." Tiểu Thiên Sứ vừa dứt lời, Vô Song Ngư đã xuất hiện trên đỉnh núi, tâm trạng hắn rất bình thản... có lẽ là đang mừng thầm vì không có tiền đặt cược...
"Đối thủ của hắn là một diễn viên quần chúng đến từ XX, mọi người hãy chào đón."
Quyền pháp vững vàng. Tiểu Ngư nhờ tâm thái ổn định mà dễ dàng thắng trận...
"Kiếm Cầm vs diễn viên quần chúng!" Kiếm Cầm tâm thái rất bình thường, đem hết ngân phiếu đặt cược cho Pháo Thiên Minh, nhưng tỷ lệ cược thật đáng thương hại. Cảnh giới tối cao của kiếm khách là tâm như nước đọng, kế đó là tâm tựa hồ thu, nên Kiếm Cầm giành chiến thắng.
"Lạc Vũ Phượng Hoàng vs lại diễn viên quần chúng." Trong lòng Xa đang ngứa ngáy, ngứa ngáy từ nãy đến giờ. Cô do dự rất lâu cũng không dám đặt cược, sau khi kết quả được công bố, cô tự kiểm điểm về hành vi không tin tưởng bằng hữu của mình. Chưởng pháp của cô vốn mạnh mẽ như lửa, coi đối thủ của mình như Pháo Thiên Minh vô phương cứu chữa. Xa dễ dàng tiến vào vòng trong.
Qua một ngày thi đấu, 55 cao thủ đã lộ diện, trong đó Pháo Thiên Minh do đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn nhất nên được vào thẳng vòng sau.
Vòng 55 chọn 27 vẫn chưa có điểm nhấn quá rõ ràng, hệ thống cố ý phân biệt trình độ cao thấp để tổ chức thi đấu. Các bằng hữu của Pháo Thiên Minh đều thuận lợi tiến vào vòng trong, còn trận đầu tiên của vòng 28 chọn 14 đã bắt đầu tóe lửa.
"Tiếp theo có lời mời tới bằng hữu từ Nhật Bản Ichiro ra sân." Tiểu Thiên Sứ nói xong, khán giả bàn xôn xao ồn ào. Ichiro này đã che mặt ra sân hai lần, hai lần đối thủ đều chưa qua được mười hiệp. Ichiro một khi đến đỉnh núi, đối mặt với tiếng huýt gió vẫn rất có lễ phép cúi chào bốn phía.
"Đối thủ của hắn là người chơi có thanh danh vẻ vang một trong giang hồ tam hại - Độc Hành. Mọi người hoan nghênh."
Độc Hành xuất hiện trên đỉnh núi, khán giả vỗ tay nhiệt liệt, rốt cục cũng xuất hiện một cao thủ đối phó với gã người Nhật này, thật không dễ dàng. Độc Hành đối mặt với tiếng vỗ tay này, nước mắt lưng tròng. Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi, sâu trong trí nhớ, chỉ có lần đó khi học cấp ba thi cử gian lận bị lập biên bản mới nghe tiếng vỗ tay nóng bỏng như vậy. Đã bao nhiêu năm rồi... đúng là tuổi nhỏ rời nhà, già mới về quê.
Trong lúc Tiểu Thiên Sứ phỏng vấn lừa gạt phí phát sóng, Pháo Thiên Minh lấy giấy bọc thuốc, lại kiếm ít xì dầu viết mấy chữ rồi buộc giấy vào phi đao, sau đó giơ tay lên. Phi đao cắm vững vàng bên chân Độc Hành. Độc Hành nghi hoặc mở ra xem, lập tức chết máy... Chiêu này đúng là đủ xấu xa, chỉ có điều làm tổn hại lòng tự trọng của mình. Làm sao ta có thể làm được chuyện như vậy? Độc Hành rất bối rối... Hai bên cảnh giác, lạnh lùng đánh giá đối phương. Đôi bên đã giao thủ, biết rõ trình độ của đối phương, cũng rất rõ ràng về trình độ của mình. Ai cũng không dám xem thường, đều đang nỗ lực điều chỉnh tâm trạng và hơi thở của mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑