Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trăm vạn người phát ra ánh mắt sắc như dao, tên này thật quá phách lối, quá không khiêm nhường, mặc dù mỗi người sau khi lĩnh thưởng cũng đều nghĩ như thế. Theo lẽ thường, mỗi người trúng thưởng ít nhất phải đẩy công lao cho người khác đến 90%, chỉ giữ lại 10% vinh dự cho bản thân. Hoặc giống như Kiếm Cầm, cảm tạ hết điều nọ đến điều kia, trực tiếp thu gọn vầng sáng vinh quang đến chỉ còn một chút trên người mình, đúng là mức quá vô sỉ, cho dù có là dù nói thật. Cám ơn cha mẹ? Cha mẹ biết thành tích chơi trò chơi của ngươi, một bạt tai chết tươi? Cảm tạ nhân dân? Rõ ràng nha đầu nhà ngươi giẫm lên xác chết của nhân dân mà leo lên vị trí minh chủ. Vì vậy người có lý trí nghĩ lại, thật ra không thể cảm tạ ai được...
Tiểu Thiên Sứ lấy ra một tấm bảng lớn ba mét, viết lên đó chữ Minh Chủ Võ Lâm, nhét vào tay Pháo Thiên Minh và nói: "Thứ này thuộc loại không thể thiếu. Năm sau trước Đại Hội Võ Lâm sẽ bị tịch thu. Công dụng của tấm biển này là: Có thể gửi tin nhắn bắt buộc phải đọc cho người chơi. Mỗi ngày chỉ được dùng một lần." Nói xong, Tiểu Thiên Sứ lại ném ra ba chiếc rương trôi nổi giữa không trung.
"Vũ khí, trang bị, sách!"
"Này!" Pháo Thiên Minh bất mãn nói: "Không phải phần thưởng bí ẩn thần cấp à? Tại sao không khác gì hạng hai, ba?"
Tiểu Thiên Sứ quay đầu lại nhìn rồi bừng tỉnh, nói: "Xin lỗi, là ta nhầm lẫn rồi."
"Thế còn được."
Tiểu Thiên Sứ lấy ra từ trong ngực ba huy hiệu, dán bốp bốp bốp lên cái rương rồi nói: "Ừ! Bây giờ là phần thưởng bí ẩn thần cấp rồi đấy. Ngươi xem, trên đó còn có biểu tượng bí ẩn nữa kìa.”
Một người đã trải qua gió sương như Pháo Thiên Minh, nghe xong lời này cũng phun ra một ngụm máu tươi. Xoạt! Y rút ra một thanh phi đao nói: "Ta thấy mông ngươi muốn bị đâm rồi nhỉ?"
Tiểu Thiên Sứ hạ giọng nói: "Đừng mà! Ta đã nói với ngươi rồi, mười vị Tổ sư gia rất bất bình với quá trình ngươi lên làm Minh chủ. Cho nên phần thưởng cũng bị bọn họ câu kết lừa mất. Cá nhân ta khuyên ngươi đừng chọn sách, cẩn thận dính âm mưu..."
"Ồ?" Pháo Thiên Minh cười gian nói: "Ta nhất định sẽ chọn sách, ngươi lấy ra một quyển Đạo Đức Kinh cho ta xem nào. Ngươi dám lấy ra, ta bảo đảm đại hội minh chủ năm sau sẽ rất thú vị." Đây là lời đe dọa trắng trợn, ngươi dám đưa rác rưởi cho hạng nhất, người khác dù có ghét mình đến đâu cũng thấy trong lòng nguội lạnh vài phần, ít nhất về sau tranh đoạt Minh chủ sẽ phải nhún nhường. Lúc quyết chiến, hai người chẳng làm gì khác, chỉ trần truồng trạm tài tự sát, chết chậm sẽ kêu cha gọi mẹ, chỉ sợ nhận hàng nhất.
"Chắc chưa?"
"Chắc chắn."
"Xen như ngươi lợi hại." Tiểu Thiên Sứ thầm mắng một câu rồi cái rương biến mất. Một quyển sách xuất hiện trên không trung: "Vô Tự Thiên Thư! Có thể chỉ định nâng cao cảnh giới võ học, ngoài ra có thể ngẫu nhiên nâng cao một cảnh giới võ học khác. Đã được chưa?"
"Cũng không tệ lắm." Sắc mặt Pháo Thiên Minh vẫn bình tĩnh như nước, nhưng trong nở hoa. Người khác không biết cảnh giới võ học có ích lợi gì, nhưng y thì hiểu rõ. Trước kia Thái Cực kiếm không kết hợp với nội công, nguyên bộ kỹ năng phối hợp vẫn chỉ là gân gà, sau đó tăng cường cảnh giới là đẩy bản thân lên vị trí đệ nhất cao thủ trong số người chơi. Thậm chí còn có thể giao thủ mấy chiêu với BOSS. Còn bây giờ mình có khoái kiếm phối hợp với tăng cường tốc độ ra tay, nếu nâng cảnh giới...
"Cá nhân ta đề nghị ngươi không nên nâng cảnh giới cho Vô Danh Thu Kiếm. Bởi vì sẽ sinh ra hậu quả hiện giờ ngươi không thể lường trước được." Tiểu Thiên Sứ lại áp sát lại gần, bắt đầu lừa bịp.
“...” Pháo Thiên Minh tự hỏi: "Cũng đúng! Kiếm pháp này của ta đã đạt đến cực hạn mà ta có thể khống chế, nếu còn tiến hành tăng cường thì quả thật không dễ xử lý, ví dụ như trong hiện thực muốn sử dụng võ công trong trò chơi cũng không phải không được, có điều nhẹ thì thân thể bị thương, nặng thì có khả năng trực tiếp vặn vẹo cánh tay. Khoái kiếm quá nhanh, cho dù là cánh tay trong trò chơi, tần suất vận động vẫn không theo kịp..." Pháo Thiên Minh thì thầm tự nói, vừa đưa dùng khóe mắt liếc về phía Tiểu Thiên Sứ. Thấy Tiểu Thiên Sứ vừa nghe y nói nói ngón tay vừa không tự chủ được chuyển động, trong lòng đã có tính toán.
"Chỉ định Du Nhận Hữu Dư ha ha!" Pháo Thiên Minh lóe lên ánh sáng trắng, cuốn sách biến mất một nửa.
Tiểu Thiên Sứ không nói hai lời đạp tới một cước, gầm lên: "Lúc nên nghe lời thì không nghe lời, lúc không nên nghe lời thì lại nghe lời. Giận!"
Pháo Thiên Minh xoa xoa đầu Tiểu Thiên Sứ nói: "Ta đã trưởng thành." Nói xong lại điểm một cái lên nửa quyển Thiên Thư, sau khi ánh sáng trắng lóe lên, Pháo Thiên Minh thờ ơ xem xét, ta không đoán sai, quả nhiên hệ thống trả thù mình gia tăng cảnh giới võ công rác rưởi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑