Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 511 - Chương 512 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 197

Chương 512 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 197
Chương 512 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 197

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta sẽ cố gắng." Pháo Thiên Minh ủ rũ nói.

"... sẽ thêm tiền thưởng."

Ánh mắt Pháo Thiên Minh lóe lên hàn quang: "Tính thế nào?"

"Ta... đùa thôi." Thiên Nhãn đột nhiên muốn vồ lấy cắn hắn hai phát.

"À!" Pháo Thiên Minh trở lại vẻ mệt mỏi.

Thiên Nhãn phát cuồng: "Chử Trà, người không thể chỉ nhìn tiền bạc được, còn có trách nhiệm và danh dự. Ngươi có biết trách nhiệm là gì không? Đó là đặc điểm làm nên đàn ông trưởng thành, khiến phụ nữ rung động. Một nam nhi có trách nhiệm..."

"Khụ! Biết rồi." Pháo Thiên Minh không nhịn được phất tay cắt ngang Thiên Nhãn.

"Ngươi..." Thiên Nhãn nổi giận, dù sao mình cũng là mỹ nhân, nhưng trong mắt hắn dường như chẳng bằng trăm đồng tiền. Thiên Nhãn hung hăng túm lấy tóc Pháo Thiên Minh, mắt nhìn mắt, tiến hành cái nhìn căm tức sâu sắc nhất.

Ba giây sau, miệng Pháo Thiên Minh há ra một cái, Thiên Nhãn kinh hãi kêu lên lui lại hai bước, Pháo Thiên Minh lại hồi phục bộ dáng cũ.

"Hóa ra heo sống cũng chẳng sợ nước sôi." Thiên Nhãn uất ức để lại một câu, lại hung hăng đạp hai cước xuống sàn nhà rồi bỏ đi.

Bắt đầu...

Sau khi kết thúc đếm ngược. Giết! Tiếng gầm thét từ phố tây như sóng dữ đánh thẳng vào lỗ tai bang chúng Hoàng Gia Thiên Đường ở phố đông. Tiếng la hét của hơn bảy trăm con người cùng vang lên, khí thế thật sự như trời long đất lở.

Thiên Nhãn vung tay lên, mọi người đều không cử động. Chân Hán Tử dẫn đầu thoát ra khỏi đám người tấn công tới, Pháo Thiên Minh thì lê từng bước một, in từng dấu chân...

Thiên Nhãn lại nổi cơn thịnh nộ, nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài, chỉ nhẹ nhàng chạm đất, tiến đến bên tai Pháo Thiên Minh dịu dàng nói: "Ngươi có biết không? Từ nhỏ chưa từng có nam nhân nào từ chối yêu cầu của ta. Ngươi là người đầu tiên, cẩn thận ta yêu ngươi đấy." Cô bị bắt buộc không còn cách nào , đành vận dụng truyền thống vinh quang của nữ nhân trong Kinh Thánh: Mẹ kiếp, ngươi không cho ta một chút mặt mũi, trong lòng ta như có nai con nhảy loạn, sao hắn không nhìn ta? Hay là phải do nhan sắc của ta chưa đủ quyến rũ? Thôi được, ngươi dám từ chối ta, ta cũng dám yêu ngươi." (Ghi chú: Trong hai mươi năm đời người, Hà Tả chưa từng thấy nữ nhân nào bị tát vào mặt mà lại yêu nam nhân đó. Trong tình yêu, đàn ông con trai cần chú ý điều này!)

Pháo Thiên Minh rút kiếm ra khỏi vỏ, khí phách, sát khí tụ hợp cả trên người, hét lớn: "Vì cô, ta sẵn sàng làm tất cả." Nói xong, lập tức đuổi theo Chân Hán Tử, đồng thời tiến lên.

Thiên Nhãn siết chặt nắm đấm, máu tươi tràn ra...

Ba phút sau, Pháo Thiên Minh chạy trở lại trước mặt Thiên Nhãn, mặt mày tái mét vuốt ngực thở hồng hộc: "Nhiều người lắm, rất nhiều người."

"Ngươi..." Thiên Nhãn chỉ tay về phía Pháo Thiên Minh, không nói nên lời.

Pháo Thiên Minh búng tay một cái rồi xoay người: "Ta trở lại chỉ để thể hiện mặt yếu đuối. Ta nghĩ như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn."

"...Ta giết ngươi." Thiên Nhãn rút kiếm chém thẳng tới, nhưng Pháo Thiên Minh đã biến mất. Thiên Nhãn nhìn quanh. Đám bang chúng Hoàng Gia Thiên Đường như mất hồn, trong lòng ai cũng muốn tự sát.

Quả thật rất đông người, phải biết rằng chỉ một phim Chúa tể của những chiếc nhẫn đã huy động hơn một ngàn diễn viên, còn ở đây có tới hơn bảy trăm. Tính ra chính là 2/3 Chúa tể những chiếc nhẫn.

Khi Pháo Thiên Minh tới, Chân Hán Tử đã lâm vào tuyệt cảnh. Đối thủ võ công tầm thường, thoảng có vài người võ công cao cấp, Chân Hán Tử nhờ bảo kiếm và kiếm pháp xuất quỷ nhập thần, ngược lại cũng không hỏng chuyện. Nhưng vấn đề là: một người chết bèn có người khác lại thay thế, khiến Chân Hán Tử có cảm giác vô vọng và bất lực. Hơn nữa bốn kẻ phụ trách vây xem hết sức bất lương, dùng đủ thứ lời lẽ xúc phạm khiêu khích hắn ta.

"Nào nào, nhảy thêm cái nữa cho ta xem."

"Đúng là vô đạo đức, sao lại nói như vậy với một cô nương?"

"Cô nương? Không phải chứ?"

"Ta thấy không có chiêm! Chắc chắn là cô nương."

"Nhưng ta cũng không thấy ngực mà?"

"Vậy thì là nhân yêu rồi."

Câu nói trên thực ra là hết sức văn minh, dù sao cũng xây dựng xã hội hòa hài nhân tình ngàn năm rồi, lời lẽ ân cần quan tâm thăm hỏi đã biến mất từ lâu. Dĩ nhiên không loại trừ một vài nguyên nhân nên bị lược bỏ. Nhưng lời lẽ tuy văn minh, câu nào câu nấy cũng như kim châm đâm vào trái tim Chân Hán Tử. Đây là thứ gọi là người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Pháo Thiên Minh nghe xong tức giận đến tím mặt: Một lũ khốn kiếp, cứ liên tục nhắc nhở người ta không có chiêm, thế này chẳng phải giội nước bẩn lên người mình à! Vì thế trực tiếp hô to ba tiếng: "Thanh Mai Chử Trà ở đây!"

Tứ Tử Môn đồng thanh hét lớn: "Ôi! Lại thêm một cao thủ tới, tiếp tục giết hắn."

"Ai mà biết Thanh Mai Chử Trà cùng với Chân Hán Tử liệu có chuyện không thể tả hay không?" Người tới có là cao thủ cỡ nào đi nữa, đối với bọn họ không quan trọng. Dù sao cũng không đơn đấu với ngươi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment