Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 512 - Chương 513 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 198

Chương 513 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 198
Chương 513 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 198

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Cao thủ không được bọn chúng để vào mắt. Nhưng cao thủ trong cao thủ lại khác. Pháo Thiên Minh chính là cao thủ trong cao thủ như vậy, vốn được tôn là thiên hạ đệ nhất, lại còn có Du Nhận Hữu Dư không có việc gì thì cứ mở hết mười thành nội lực chơi. Tâm pháp Chân Võ cấp 10 vốn là thứ khiến mọi người ngưỡng mộ mà không thể chạm tới, công lực mở hết, lại có Huyễn Ảnh Truy Hồn kiếm sắc bén, khinh công tuyệt thế, thân pháp cao cấp, cuối cùng còn thêm Vô Danh Kiếm pháp ra tay vô hình, này quả thực là một súng máy hạng nặng không cần hộp đạn

Nếu nói kiếm pháp quỷ dị kia của Chân Hán Tử là buôn bán lẻ tẻ, thì Pháo Thiên Minh là bán sỉ. Trong thời gian một chiêu Nhạn Phi xoay người là có thể đâm ra mười mấy kiếm, xoay một vòng, cơ bản đối phương đổ nhào một vòng. Tuy chính xác kém, tỷ lệ tử vong không cao lắm, nhưng khí thế áp đảo trực tiếp chặn đứng bọn Tứ Tử. Sáu tên xông lên, chưa kịp ra chiêu đã chết hai bị thương nặng bốn. Tứ Tử cảm giác như đang lao vào đống lửa...

Pháo Thiên Minh xoay tròn như vậy có hai khuyết điểm lớn: Một là đương nhiên làm đầu óc choáng váng. Hai là: thực sự gặp một hai cao thủ, ắt phải chịu thiệt thòi. Chỉ không biết là ông trời che chở hay là nhân phẩm của Lãnh Nhược Tuyết quá tốt, Tứ Hải bang này hoàn toàn không có cao thủ nào sở hữu tuyệt học, ngay cả những người có võ công cao cấp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đây thật là chuyện bất đắc dĩ, trong trò chơi mạng thường thấy như vậy, cao thủ gần như không phân bổ đều mà chỉ tụ tập trong mấy bang phái. Dĩ nhiên cao thủ cũng không chịu ở trong một bang hội yếu ớt. Giả sử có người nào bị đánh, kêu cứu bang hội tiếp ứng. Đây là chuyện thường thấy trong giang hồ. Nhưng tại sao người ta gọi họ là cao thủ? Bởi vì bọn họ không lãng phí thời gian và tinh lực chạy đi chạy lại trốn chết, không tham gia những trận chiến vô nghĩa không ngừng nghỉ, đặc biệt là chiến đấu ở điểm hồi sinh, mà dành thời gian cho nhiệm vụ hoặc luyện công. Thực sự có kẻ hi sinh đạo nghĩa vì bang hội như vậy, không đầy nửa tháng nhất định sẽ trở thành loại bình thường.

Nhưng nếu ngươi không đi lại nói năng thì có khác gì kẻ câm điếc? Một lần, hai lần, ba lần người ta gọi tên đòi ngươi ra mặt, ngươi còn mặt mũi nào không đi? Cuối cùng hoặc phải trở thành loại bình thường van xin cứu mạng như người khác, hoặc ngươi buộc lòng phải rời bỏ bang hội. Bởi vì ngươi phải hiểu một điều, lúc bản thân bị đánh, người khác cũng không có sức giúp đỡ ngươi. Vì vậy, chung một bang phái với cao thủ cùng trình, đó mới là biện pháp tốt nhất.

Pháo Thiên Minh bắn phát súng liên thanh trong ba phút đồng hồ, bốn tên đã không còn hò hét như ban đầu nữa, vì bọn hắn nhận ra Pháo Thiên Minh khác xa với Chân Hán Tử. Y hoàn toàn miễn dịch với công kích miệng lưỡi, thậm chí tay cũng không rung tới một cái. Đến phút thứ năm, bốn tên bắt đầu do dự, không muốn xông lên bị đâm chết, Pháo Thiên Minh thấy người khác không tới bèn quay ngược lại truy sát, bất cứ ai xông tới đều bị giết. Mười phút sau, nhóm người này cuối cùng đã bị đánh tan tinh thần chiến đấu, chỉ cần thấy Pháo Thiên Minh nhắm vào đâu là đám đông bên đó liền chạy tán loạn như ong vỡ tổ. Nhưng cứ như vậy, Pháo Thiên Minh bắn súng cũng chỉ như bắn pháo hoa, hiệu quả giết người thấp đến cùng cực...

Lúc này, cuối cùng Thiên Nhãn cũng hành động, hơn một trăm bang chúng còn lại tổng lực tấn công năm trăm kẻ địch còn sót lạinổ súng. Cho dù như vậy, bốn đám Tứ Hải bang 5 chọi 1 vẫn có phần thắng. Nhưng mười phút điên cuồng của Pháo Thiên Minh đã hoàn toàn phá vỡ tinh thần chiến đấu của bọn chúng, chà đạp lên tôn nghiêm của bọn chúng. Điều tệ hại nhất là bọn chúng lầm tưởng rằng một trăm bang chúng kia kia dù không có đẳng cấp của Pháo Thiên Minh thì cũng phải có đẳng cấp của Chân Hán Tử... Bang chúng Tứ Hải bang lập tức tan rã, bắt đầu tháo chạy về phía phố tây...

Chuyện tồi tệ nhất cuối cùng cũng xảy ra, đám Tứ Tử chạy trốn, trong khi thủ lĩnh của Tứ Tử là ngũ hộ pháp lại rất có trách nhiệm, tuân theo quyết định của bang chủ: Kiên quyết không lùi bước.

Vì thế, ngũ hộ pháp bị hơn một trăm người bao vây xung quanh.

Trận chiến này không còn gì phải bàn cãi, Hoàng Gia Thiên Đường tiêu diệt được ngũ hộ pháp, sau đó tiến hành xông pha nhắm vào bang chủ... Cứ thế ngạo nghễ tiến vào bát cường.

Tứ kết: "Phượng Hoàng môn vs Hoàng Gia Thiên Đường.”

Mặc dù Phượng Hoàng môn kết thúc trận đấu trước, nhưng sau mỗi lần kết thúc vòng đấu 16 đội luôn được cung cấp ít nhất 20 phút thời gian nghỉ ngơi. Vì vậy, bang chúng Hoàng Gia Thiên Đường có thời gian nhàn rỗi để chữa trị vết thương và tán gẫu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment