Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này Pháo Thiên Minh rất đau đầu, y không sợ Xa và Mã kêu hắn phản bội. Y sợ Xa và Mã sẽ không kêu hắn phản bội. Trong trận chiến đánh chết mình cũng không thể ra tay. Phải biết rằng nữ nhân đều hẹp hòi, đương nhiên nam nhân cũng hẹp hòi, nhưng nam nhân sẽ thông cảm. Còn Xa... đừng nhìn bình thường như huynh đệ, chẳng qua rất huynh đệ với nhau mà thôi. Vì vậy không loại trừ chuyện sau này hạ độc thủ với huynh đệ, loại chuyện này thời niên thiếu thường xuyên xảy ra. Năm này tháng nọ, Mã học hành tốt, trong kỳ thi không tự giác đưa giấy nháp cho Xa, sau đó liên lụy Pháo và Xa cùng không làm bài thi tốt, trên đường tan học bị hai người đánh đập tơi bời. Ngày hôm sau, lại là thi, Xa cực kỳ nghiêm túc từ chối nhận tờ giấy nháp Mã đưa tới. Mã lại rất nghiêm túc trao đổi bài thi, sau khi tan học ăn một bữa McDonald's .
Sự thật tàn nhẫn nói với Pháo Thiên Minh rằng: Xa chỉ là nữ nhân có chút khí khái của nam nhân, nhưng từ xương tủy đến da thịt vẫn là nữ nhân. Ưu điểm của nam nhân, ví dụ như bạo lực thì cô có. Ưu điểm của nữ nhân: ví dụ như thận trọng, không nói lý lẽ thì cô cũng có. Ài! Pháo Thiên Minh thở dài: Việc này phải xử lý thế nào đây?
Vẻ mặt ủ rũ của Pháo Thiên Minh lập tức thu hút chú ý của Lãnh Nhược Tuyết, trong mắt cô, Pháo Thiên Minh chính là phần tử nguy hiểm không ổn định nhất trong bang hội, cái gọi là thành cũng là Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà, chính là ý này. Lãnh Nhược Tuyết đẩy Thiên Nhãn xuống nói: "Hãy đi hỏi xem chuyện gì đã xảy ra?"
Thiên Nhãn từ chối: "Không đi."
Lãnh Nhược Tuyết hết sức ngạc nhiên. Yêu cầu như thế nào Thiên Nhãn chưa từng bị từ chối, cô thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"
"Người này... tuy tâm địa không tính là xấu..." Thiên Nhãn đáp.
"Dừng dừng! Tâm địa hắn còn không xấu à?" Lãnh Nhược Tuyết ngắt lời.
Thiên Nhãn suy nghĩ một hồi rồi sửa lại: "Người này không chỉ tâm địa xấu xa, mà còn cực kỳ đáng ghét. Ta đã thề, sẽ tuyệt đối không nói thêm một lời nào với hắn."
"A!" Lãnh Nhược Tuyết lại kinh ngạc: "Ta nhớ từ nhỏ đến lớn, hình như ngươi chưa bao giờ tức giận. Nhưng sao lại sao lại tên này mà... nổi giận?" Lãnh Nhược Tuyết thể hiện trọn phong thái của mình.
Thiên Nhãn nói: "Cô không biết thôi, tên này rất đáng ghét."
"Làm sao ta lại không biết?" Lãnh Nhược Tuyết hỏi lại.
"Cô có biết? Vậy mà cô còn đưa hắn vào?" Thiên Nhãn trách móc.
"Cô đang trách ta sao?"
Thiên Nhãn lặng thinh, ngầm biểu thì thừa nhận.
"Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa." Lãnh Nhược Tuyết vung ống tay áo lên rồi đi mất. Trong ký ức, đây là lần đầu Thiên Nhãn cãi lại mình. Nhưng mục tiêu khiến hai cô gái giận dỗi nhau - Pháo Thiên Minh vẫn giữ vẻ mặt đau khổ như ăn phải mướp đắng. Lãnh Nhược Tuyết đi thẳng mà không dành 20 phút nói chuyện với những phần tử nguy hiểm này, trực tiếp ném bang hội tới rìa xuống vực sâu hủy diệt...
Trận chiến bắt đầu...
Thời gian đếm ngược vừa kết thúc, đám bang chúng Hoàng Gia Thiên Đường lập tức nghe thấy đám nữ nhân ở phố Tây đồng thanh hô lên: "Thanh Mai Chử Trà, mau cút sang đây cho đại tỷ của chúng ta."
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Nhãn và Lãnh Nhược Tuyết đổ mồ hôi lạnh. Cho dù Lãnh Nhược Tuyết có đòn sát thủ nhưng đó là vũ khí dùng trong thời không cuối cùng. Nhưng nếu Pháo Thiên Minh thay đổi thái độ, Hoàng Gia Thiên Đường ít nhất cũng phải đánh đổi 30 sinh mạng. Vậy trong trận quyết đấu hay chung kết sắp tới, mình còn lấy gì để đánh bại Huyết Ảnh?
Thiên Nhãn vội vàng giơ tay níu lại Pháo Thiên Minh nói: "Đừng đi! Ngoan nào." Giống như một nữ sinh dịu dàng dỗ búp bê vải.
Pháo Thiên Minh cầu xin: "Đại tỷ à, không được đâu. Không đi sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy, đây không phải trò đùa đâu."
"Bọn họ còn làm gì được ngươi?"
"Nói thế này nhé! Từng có lần ta chém hôn thê của người nào đó trong trò chơi, người đó bèn mở xe máy tìm đến nhà ta. Nếu không phải ta thấy không ổn chạy nhanh, chắc không nằm viện hai ngày không được. Cho dù thế, người ta cũng tặng hết quần áo mùa đông của ta cho người khác, bắt ta giữa ngày lạnh mà chỉ có áo ngắn tay mặc ra đường. Vì vậy không đi tuyệt đối không được."
Lãnh Nhược Tuyết vội vàng gửi tin nhắn, Thiên Nhãn đọc xong cắn răng giậm chân nói: "Ta đi cùng ngươi."
Phượng Hoàng bang còn gần 40 thành viên, ngoại trừ rất ít người lót đường, đa phần là các cô nương. Mọi người cũng biết lúc này tạm thời sẽ không đánh nhau, ai nấy cầm hạt dưa cười nói rôm rả bên cạnh. Còn đám người nghênh đón Pháo Thiên Minh bao gồm Mã, Đường Đường và Diệp Tử.
Pháo Thiên Minh vừa đến còn chưa nói, Mã đã đau đớn vô cùng chỉ trích: "Ngươi... Ngươi còn có mặt mũi tới đây? Ngươi biết ngươi đã làm gì không? Không ngờ ngươi đứng ở phía đối lập nhân dân. Vì một chút tiền tài, ngươi đã không để ý tình bạn, tùy ý chà đạp tín nhiệm giữa bạn bè. Hành vi của ngươi không chỉ ti tiện, hơn nữa vô cùng bỉ ổi. Thất vọng ư, đau khổ ư! Ta thật sự quá thất vọng đau khổ. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau học tập, cùng nhau đi học, cùng nhau cưa gái... À! Ngươi không cưa được. Một bằng hữu ngủ trong chăn, lại muốn dùng thi thể bằng hữu đi đổi lấy một chút tiền tài. Ngươi còn có lương tri hay không? Ngươi còn có nhân tính hay không? Ngươi còn có... A! cái kia... hay không? Giờ phút này, không chỉ không buông bỏ đồ đao, mà còn tiếp tục trợ Trụ vi ngược. Ngươi vỗ ngực nghĩ xem, mùa hè là ai mời ngươi ăn kem? Trước mặt cha mẹ ngươi là ai nói dối? Bình thường là ai so chiêu với ngươi? Là chúng ta à! Ngươi hỏi lương tâm của ngươi, ngươi làm như vậy rốt cuộc có lỗi với ai?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑