Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, trong lời nói này bao hàm quá nhiều uy hiếp: Thứ nhất, lại ăn thêm một thùng kem. Thứ hai: Tới chỗ ông già tố cáo. Thứ ba, hai đánh một, ngươi nghĩ sao?
"Lãng tử hồi đầu, là điều đáng quý." Mã nói năng thấm thía.
"Ý là...phản bội?" Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Được! Để tổ chức nhìn biểu hiện của ta. Giết tên hộ pháp trước để tỏ ý ăn năn nhé?"
"Dừng tay!" Thiên Nhãn lau mồ hôi lạnh, mũi kiếm cách cổ họng của mình là 0,1 centimét. Tên này thật sự định phản bội, hơn nữa còn không thèm nói năng gì trước. Thiên Nhãn thở dài, cúi đầu trầm ngâm một lúc: "Chử Trà, ta không trách ngươi đứng chung với bằng hữu. Nhưng dù ngươi muốn giết ta, cũng phải nói một tiếng chứ, bởi vì chúng ta từng yêu nhau một thời..."
"Cái gì?!" Pháo Thiên Minh, Đường Đường, Mã và Diệp Tử đồng thời bị tin dữ làm cho kinh hãi, bốn người há hốc mồm, đứng bất động ba giây.
"Chàng không còn yêu ta nữa sao?" Thiên Nhãn hạ quyết tâm lau mắt một cái, mắt vì bị trang điểm kích thích, lệ tuôn trào.
"Ừm..." Mã phản ứng lại trước tiên, hoài nghi nhìn về phía Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh vẫn chưa khép miệng lại. "Trà?"
"Hả?" Pháo Thiên Minh lập tức phản ứng, ngón tay chỉ Thiên Nhãn rống giận: "Con mẹ nó, ngươi nói linh tinh!"
Thiên Nhãn hai mắt đẫm lệ, nức nở hỏi: "Chàng... Chàng không phải là người! Lúc nãy chàng còn hôn ta mà?!"
"Không có!" Pháo Thiên Minh kiên quyết phủ nhận.
"Ngươi thề đi?" Bên cạnh Đường Đường lên tiếng bồi thêm.
"Ta... ta chỉ hôn không gió thôi, lại còn cách xa nữa. Ta chẳng được lợi gì." Toàn bộ đám bang chúng Phượng Hoàng vây quanh, đối mặt với hàng chục ánh mắt sát khí, lời biện giải của Pháo Thiên Minh rất yếu ớt.
"Khụ!" Mã vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Xa nhờ ta chuyển lời tới ngươi, thứ nhất: Ngươi đã có vợ, chúng ta làm bằng hữu, có bất nhân thế nào cũng không thể để ngươi lâm vào thế khó xử. Vậy nên phải làm thế nào thì cứ làm thế nấy. Thứ hai: Yêu đương mà không báo trước với chúng ta, chuyện này chúng ta sẽ nói với ông già nhà ngươi. Thứ ba: Cút đi.
Pháo Thiên Minh kéo tay Mã năn nỉ: "Ta thật sự không yêu đương gì cả."
Mã kéo tai Pháo Thiên Minh thì thầm: "Đương nhiên ta và Xa tin ngươi, nhưng bên này còn hơn ba mươi cô nương không tin. Nhưng lát nữa ngươi không những phải về, hơn nữ còn phải cùng với... cô gái này tên gì nhỉ?"
"Thiên Nhãn."
"Còn phải rất tình tứ quay lại với cô ấy nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì bây giờ tất cả các cô nương đều đưa thỉnh cầu thịt ngươi ngay tại chỗ. Ai nấy đều nổi giận cả đó!"
Sắc mặt Pháo Thiên Minh lặng thinh suy tư hồi lâu. Sau đó hắn hung hăng nắm lấy cánh tay Thiên Nhãn, nhìn Thiên Nhãn đầy âu yếm và thâm tình: "Honey, ta sai rồi, xin tha thứ." Không đợi Thiên Nhãn kịp trả lời, y lập tức hôn một cái. Hắc Bạch Song Sát lập tức từ trên trời giáng xuống. Pháo Thiên Minh kêu thảm thiết: "Mau bắt ta đi, đừng bắt cô ấy.”
Thiên Nhãn kinh hãi nhìn xiềng xích trên người, gào lên oan ức: "Là hắn xâm phạm ta, ta bị oan uổng! Mau tháo xiềng cho ta!".
Pháo Thiên Minh cười khì khì: "Chúng ta là người yêu, ngươi có thể hỏi mọi người xem".
Bạch Sát không chút hoang mang quay đầu hỏi: "Bọn họ có phải là người yêu không?".
"Đúng vậy!" Mọi người đồng thanh đáp lại.
Đường Đường nghiến răng ra lệnh: "Bày Phong Thỉ trận!".
Mã vội vàng nói: "Chúng ta ít người, có phải nên bố trí Yển Nguyệt trận không?".
Đường Đường phất tay: "Vậy ngươi làm đi".
"Thôi thôi! Các cô nương, mau bày Phong Thỉ trận!".
Lãnh Nhược Tuyết phát điên, hệ thống thông báo quân sư số một và tay chân số một của mình bị cầm tù bốn giờ. Cô biết tới Đường Đường, có Thiên Nhãn ở đây, cho dù Đường Đường bày binh bố trận tốt hơn, nhưng ỷ vào thực lực cường đại vẫn có thể dễ dàng chiến thắng. Nhưng giờ đây Thiên Nhãn bị giam, như mất đi trụ cột, trên chiến trường chỉ còn đệ đệ của mình là Đường chủ, muốn ra lệnh cũng chỉ có thể nhờ hắn, nhưng hắn lại là chủ lực chiến đấu... Càng nghĩ Lãnh Nhược Tuyết càng phát điên.
Trong nhà lao, Thiên Nhãn tức giận chỉ vào Pháo Thiên Minh vẫn đang chơi bài.
"Người yêu mà! Hôn một cái cũng có sao." Pháo Thiên Minh lật bài tú lơ khơ hỏi: "Ngục tù đằng đẵng, đánh hai ván chứ?"
"Ngươi có biết không, như vậy có thể Tiểu Tuyết sẽ thất bại. Cô sẽ yêu đương với tên con ông cháu cha kia."
"Ồ?" Pháo Thiên Minh thờ ơ hỏi: "Vậy ngươi nói xem Tiểu Tuyết của ngươi yêu đương với ai thích hợp hơn? Ăn mày? Hay là một thanh niên ba không như ta?"
"..." Thiên Nhãn bị những lời này làm nghẹn họng. Đúng thế, Lãnh Nhược Tuyết sớm muộn gì cũng phải thành gia lập thất. Từ lợi ích gia tộc mà nói, kết hôn với Huyết Ảnh không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện rất tốt. Cho dù cô có yêu một thằng nhãi nghèo khó, liệu có thể chịu áp lực lớn như vậy mà bỏ trốn? Huống hồ, Huyết Ảnh vẫn thật lòng với Lãnh Nhược Tuyết. Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Nhãn nhận ra rằng, ngược lại Huyết Ảnh là lựa chọn thích hợp nhất với Lãnh Nhược Tuyết.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑