Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mọi người đã từng trải nghiệm ngồi tù chưa? Chưa từng bị bắt thì ít nhất cũng từng vào trại tạm giam chứ? Cũng chưa? Đồng chí à, thế thì không đúng rồi, những tiện nghi này đều do người dân đóng thuế mà có, không vào ở vài ngày thì sao xứng đáng với tiền của mình không? (Đùa thôi, cá nhân Hà Tả đề nghị bãi bỏ hình phạt tù, những ai cần bị tù thì nên xử bắn cho xong, vừa tiết kiệm được nhiều nguồn lực xã hội, vừa có thể đóng góp cho công cuộc kế hoạch hóa gia đình.)
Chưa từng làm cai ngục, nhưng có lần Pháo Thiên Minh quả thực từng báo cáo tạm giam một lần, tất nhiên là sau khi nhập ngũ, bằng không những ai có tiền án tiền sự sẽ không được phép nhập ngũ. So trong trò chơi, đặc điểm lớn nhất của việc ngồi tù là nhàm chán giống nhau. Đặc biệt, ngồi chung phòng giam với một kẻ cứ ngồi bất động một chỗ là cực kỳ nhàm chán. Lần đầu còn có đồng bọn, có thể tụ tập chơi mạt chược; lần thứ hai có Vụ Lý Hoa để chơi bài và tán gẫu; đến lần thứ ba thì có Thiên Hậu làm bao cát, ngồi trong ngục giam nhưng trải nghiệm phong phú. Nhưng hôm nay...
Một tiếng đồng hồ sau, Pháo Thiên Minh cuối cùng không nhịn được nữa hỏi: "Đại tỷ à, có phải cô đang suy ngẫm những vấn đề triết học về ý nghĩa cuộc sống của nhân loại hay không?"
Thiên Nhãn vẫn lơ đãng vuốt tóc, nghe Pháo Thiên Minh nói xong bèn quay đầu hỏi lại: "Ngươi nói gì cơ?"
"Ta nói, ngươi cũng không lo lắng tình hình chiến sự bên Tiểu Tuyết à?"
Thiên Nhãn ừ một tiếng, lại chìm đắm trong trầm mặc mười phút. Đột nhiên, lên tiếng: "Ta muốn rời bỏ nơi này một thời gian."
Pháo Thiên Minh lười biếng đáp lại: "Ừ."
"Theo ngươi, ta nên đến đâu?" Thiên Nhãn hỏi.
"Ta đề nghị cô ra ngoài vũ trụ," Pháo Thiên Minh đáp.
"Ta đang hỏi ngươi về trò chơi. Ta chẳng có bằng hữu nào khác."
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Đi đâu à? Đây chỉ là trò chơi thôi, thích đi đâu thì cứ đi."
"Ví dụ?" Thiên Nhãn hỏi.
"Còn phải ví dụ làm gì nữa," Pháo Thiên Minh nói. "Mọi người chơi trò này cả ngày vất vả như chó, phải luyện cấp, làm nhiệm vụ, phải đánh nhau, phải mua đồ, phải yêu đương. Ai mà chẳng mong có thể kéo dài một phút thành hai phút chứ?"
Thiên Nhãn nghi ngờ hỏi: "Nghe ngươi nói thế, có vẻ như đang bàn về thời gian làm việc đấy."
Pháo Thiên Minh đáp: "Thời gian làm việc à? Thà rằng có thể rút ngắn hai phút thành một phút còn hơn. Thôi được rồi! Ngươi thật sự không biết đi đâu, ta sẽ giới thiệu vài nơi cho ngươi."
"Ừ, ngươi nói thử xem." Thiên Nhãn nổi hứng thú.
"Ngươi muốn hưởng thụ hàng ngàn nam nhân theo đuổi thì đến Anh Hùng bang, nếu ngươi ưa ngồi quây quần tốp năm tụm ba tán gẫu với nhau thì đến Phượng Hoàng môn. Nếu muốn không bị trói buộc thì một thân một mình đi giang hồ."
"Ta đi cùng ngươi nhé?"
"Không được ." Pháo Thiên Minh từ chối ngay.
"Tại sao?"
"... Ta sẽ tự ti!"
"Vậy ta nên đi đâu bây giờ?"
Pháo Thiên Minh gãi đầu. Thật đúng là không dễ bố trí. Cô nàng này bao năm qua chỉ sống vì Lãnh Nhược Tuyết, rời đi quả thật có phần mờ mịt. Đề cử cô ấy đi theo Hoa Hoa? Không được. Cô nàng này có tiền lệ rồi, cẩn thận thịt luôn cả Hoa Hoa. Bây giờ lưu manh nhiều như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì sao, chẳng phải thành ra mình có lỗi với tổ quốc và nhân dân. Đi cùng Tinh Ảnh? Sẽ thành người thứ ba, khơi mào chiến tranh gia đình... Pháo Thiên Minh lấy giấy bút ra vừa địa chỉ nói: "Cô đến nơi này tìm một nha đầu tên là Kiếm Cầm, chơi với cô ấy, sẽ rất kích thích đấy."
Thiên Nhãn nhận lấy tờ giấy, nghi hoặc hỏi: "Hoa Sơn?"
"Cô tới Hoa Sơn nhắn tin cho ta, ta sẽ đưa tin cho cô ấy đi đón cô. Cô phải biết rằng cao thủ bình thường mở kết bạn."
"Cảm ơn nha!"
"Đừng khách khí, chơi hai ván không?" Pháo Thiên Minh bị lừa gạt cho qua chuyện xong lại muốn lừa tiền.
"Được, bài brit."
"Bài brit?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi: "cá nhân ta đề nghị chơi bài tiến lên hoặc ù?"
"Ngươi không biết?" Thiên Nhãn cẩn thận hỏi.
"Ai bảo... Từ Barracat, 21 tới bài nói dối ta không gì không làm được. có điều ta chỉ chơi qua bài brit cấp thành phố, còn liên hệ tới quốc tế. Cô phải nói qua cách chơi trước đã,d phải chi tiết và nghiêm túc."
Thiên Nhãn cũng không vạch trần, nhịn cười nói: "Được."
Trong ngục, hai người vô ưu vô lo mà chơi bài brit, nước mắt Lãnh Nhược Tuyết chảy xuống. Đường Đường gia này đúng là lợi hại ... Ít ra là cô nhìn ra bọn họ bị hại. Ba mươi mấy người bên Phượng Hoàng bang phần lớn là võ công cao cấp, nhưng trăm người trong Hoàng Gia Thiên Đường đều là võ công cao cấp, tuyệt học không trọn vẹn cũng không ít, huống hồ còn có cao thủ như Chân Hán Tử và Vô Song Ngư... Nhưng mà... nhưng mà... những từ ấy thật chướng tai gai mắt nhưng vẫn phải nói, ngay từ đầu Đường Đường đã lợi dụng ưu khuyết điểm của các phái, mà tiến hành tàn sát phe của Lãnh Nhược Tuyết.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑