Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 518 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 203

Chương 518 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 203
Chương 518 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 203

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này Lãnh Nhược Tuyết mới cười phá lên: Trời cao đã phù hộ ta, ta vẫn là con cưng của ông trời. Cô viết một bức thư, rồi giao thư cho một bang chúng thân tín...

Bốn giờ đồng hồ cuối cùng cũng hết, Pháo Thiên Minh cười hí hửng hỏi: "Không muốn đến quán rượu của ta uống vài chén sao?"

"Ta chỉ uống nước thôi." Thiên Nhãn cười đáp lại, cũng không từ chối lời mời của Pháo Thiên Minh.

Hai người bước vào truyền tống trận, ánh sáng trắng lóe lên, cùng nhau sững sờ, hai người lại xuất hiện ở Vô Danh trấn, trong khi cách đó không xa, Lãnh Nhược Tuyết vẫn đang trò chuyện thân mật với một nam nhân.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi. Bốn giờ đồng hồ, món ăn cũng nguội lạnh, thế nào mà bang chiến vẫn chưa kết thúc.

Thiên Nhãn suy nghĩ một lát rồi nói: "Trùng Tựu kia chính là người của Tiểu Tuyết. Ta nghĩ Tiểu Tuyết phái người đi báo tin cho hộ pháp đã mua chuộc sẵn, sau đó hộ pháp báo cho Trùng Tựu. Trùng Tựu đuổi tất cả thành viên trong bang ra ngoài bang hội. Rồi cứ thế trò chuyện bốn canh giờ để chờ chúng ta."

Ba giây sau khi Thiên Nhãn xuất hiện, Lãnh Nhược Tuyết quay lại ghế khách quý. Pháo Thiên Minh thầm mắng: Mẹ nó. Sau đó đi qua đâm kiếm đánh chết Trùng Tựu.

Trận quyết chiến cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Hoàng Gia Thiên Đường còn hơn 20 người vs Vô Địch môn còn lại hơn 300 người...

"Một mình ngươi có thể đánh được bao nhiêu người?" Trong thời gian nghỉ ngơi Lãnh Nhược Tuyết rất nghiêm túc hỏi Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Khó mà nói, ngươi phải biết rằng cao thủ có rất nhiều thủ đoạn, trừ phi là đánh nhau với những môn phái cứng nhắc, nếu không đừng nói đến đấu ẩu đả, một đánh hai cũng không phải là không có nguy cơ nhận tiền an ủi."

"Vậy à." Lãnh Nhược Tuyết cau mày rời đi.

"Sao lại là cô? Chẳng lẽ còn thấy có thể thắng?" Pháo Thiên Minh hỏi Thiên Nhãn.

Thiên Nhãn đáp: "Cô vốn có hai chiêu sát thủ, chiêu thứ nhất cô ấy cố ý dặn không thể nói cho ngươi biết, bảo ngươi có thể bán đứng cô ấy. Thứ hai là trên người cô ấy có một vũ khí bí mật. Nhưng nhân số bên ta thực sự quá ít, cô ấy không chắc chắn."

"Ngươi nói vũ khí bí mật có phải là sau khi sử dụng sẽ xuất hiện một con Khổng Tước, là vật phát nổ giống như bom hạt nhân đúng không?"

Thiên Nhãn vô cùng kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết?"

"Ngươi nói cho ta biết, đó là cái gì trước đã."

Thiên Nhãn thở dài: "Có phải chuyện gì ngươi cũng muốn chiếm lợi không? Vũ khí đó tên là Khổng Tước linh, do Tiểu Tuyết mua với giá rất cao. Hiệu quả rất khủng khiếp, tất cả mọi người trong phạm vi 50 mét đều phải chết, trong phạm vi 100 mét có 80% cơ hội đâm mù. Nhưng điều kiện sử dụng cũng rất hà khắc. Trước tiên thời gian hồi chiêu là 12 tiếng. Thứ đến... Ví dụ người chơi cấp 50 sử dụng, mục tiêu dưới cấp 60 đều trong phạm vi tấn công, cấp trên 60 thì không bị thương tổn. Mỗi lần sử dụng giảm 3 cấp. Lúc ở tuyết nguyên Tiểu Tuyết đã dùng 2 lần, kết quả cấp độ rớt xuống 44. Gần đây luyện lại được 2 cấp, nay là 46. Vì thế chỉ có thể đánh được người chơi cấp 56 trở xuống."

"Còn không bằng đưa người chơi cấp cao hơn một chút cầm đi giết BOSS?"

"Đi đâu mà tìm được người chơi cấp cao lại đáng tin cậy? Trước đây, sát thủ nổi lên khắp nơi, cộng thêm tuyết nguyên mất cấp, bây giờ lên được 60 cũng không nhiều. Hơn nữa BOSS nhà người ta đều là nhân vật cấp 90 trở lên, đừng mơ mộng nữa. Này! Nói xem làm sao mà ngươi biết được?"

"Chúng ta thân thiết lắm sao? Đừng có này, xin hãy gọi ta là Thanh Mai tiên sinh."

"Đừng có đổi chủ đề." Thiên Nhãn không phải người tầm thường, không chịu nói theo y.

"Ừm... Chuyện là thế này... ngày đó ở tuyết nguyên không phải cảnh đẹp lắm sao? Ta leo lên cao ngắm cảnh, kết quả vô tình nhìn thấy cô ấy, rồi lại vô tình nhìn thấy cô ấysử dụng vũ khí kia..."

"Vậy có phải ngươi lại vô tình, mượn luôn Kim La Hán của người ta không?" Thiên Nhãn mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.

"Ừm... hình như đã từng xảy ra chuyện đó."

Thiên Nhãn nghiến răng: "Ngươi cũng phải biết xấu hổ chứ? Nói thế nào thì người ta cũng là sếp của ngươi cơ mà? Người ta mất 6 cấp vì hưởng thụ niềm vui thành công, mắt thấy sắp rời khỏi tuyết nguyên, ngươi lại ra tay như vậy? Ngươi có biết ngày đó cô nổi giận thế nào không?"

"Nổi giận? Rất bình thường. Ta vừa thấy cô đã có cảm giác bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể nổi nóng." Chỉ cần không nhắc đến Kim La Hán, các việc khác đều nói được.

"Ài... Ta cảm thấy mọi chuyện xấu trên đời này đều do ngươi một mình chiếm hết."

"Cái này ta không đồng ý. Ít ra thì AIDS cũng không phải do ta gây ra." Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời, thể hiện thái độ vô vi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment