Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này một giọng nói vang lên từ nơi không xa: "Hơn nữa theo tin tức đáng tin cậy, sư phụ của tứ đại danh bổ - Gia Cát tiên sinh đang đánh cờ với mục tiêu của chúng ta - Diệt Tuyệt vương, Sở Tương Ngọc."
Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây, đừng nói với ta là ngươi tới giúp đỡ."
Đúng là Thích Thiếu Thương, gã cười nói: "Đương nhiên không phải, ta chỉ phụ trách thu gom tiền thưởng. Ta sợ các ngươi trực tiếp xông vào, nên mới cố ý tới đây nhắc nhở các ngươi. Gia Cát tiên sinh này là cung phụng của triều đình Bắc Tống, nếu đem so sánh với các Tổ sư gia Thập Đại Môn Phái thì cơ bản là kẻ tám lạng người nửa cân. Hang này có tới bốn ải cửa ải, một khi phát hiện kẻ xâm nhập sẽ báo động, khi đó tất cả nhân viên sẽ huy động toàn lực trợ giúp trong hang, đến lúc đó chỉ e một con ruồi cũng không thể bay ra được. Điều quan trọng nhất là trước khi rời Thương Châu trấn, Diệt Tuyệt vương Sở Tương Ngọc không thể khôi phục võ công. Nhưng cũng có tin tốt là ngoài năm người bọn họ, võ công của các cấm vệ quân khác rất tầm thường, chỉ có lực phòng ngự hơi cao một chút. Được rồi, ta đi đây, bây giờ xem biểu hiện của các ngươi ra sao.”
Hội nghị tạm thời của giới cao tầng.
Địa điểm hội nghị: Đỉnh núi nhỏ.
Đầu tiên Lãnh Nhược Tuyết làm công tác tư tưởng cho Pháo Thiên Minh: "Chử Trà, trò chơi này vốn chỉ để vui chơi, nếu cứ làm những nhiệm vụ không có tính thử thách, ngươi không thấy quá buồn tẻ sao?"
Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Thử thách thì có thử thách, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là an toàn cho người thân."
"An toàn cho người thân?" Lãnh Nhược Tuyết rất khó hiểu.
"Lần trước ngươi nói vì ta không có chí tiến thủ, nên mới như thế. Vạn nhất ta thể hiện tốt, không phải lại bị làm hại sao?"
Lãnh Nhược Tuyết mất ba giây sau mới hiểu được, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt nói: "Ngươi yên tâm, miễn là cả vũ trụ còn lại một loài vật giống đực nào, bất luận ngươi có thành tích tốt đẹp ra sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng."
Pháo Thiên Minh cười tươi nói: "Thế thì ta yên lòng rồi. Nhưng hiện giờ ta không có cách nào cả, cục diện thế này cần phải nhờ Đường Đường trợ giúp."
"Tại sao? Ta cảm thấy ngươi xấu bụng hơn cô ấy nhiều." Người nói chuyện là Vụ Lý Hoa, gần đây cô và Đường Đường rất không hòa hợp.
Pháo Thiên Minh cười khiêm tốn nói: "Theo chỉ số thông minh, quả thật ta hơn cô không ít. Nhưng... lĩnh vực mà hai người chúng ta thông thạo lại khác nhau. Nói thế này đi, trên chiến trường, cô ấy sẽ là một quan chỉ huy chiến lược, còn ta thuộc loại quan chỉ huy chiến trường. Cô ấy thông thạo đại cục, ta tinh tường chi tiết, cũng tức là trộm gà, bắt chó."
"Ta đi mời cô ấy, các ngươi chờ ở đây." Lãnh Nhược Tuyết dặn dò rồi rời đi.
Hai mươi phút sau, Đường Đường và Xa cùng đến, cô cẩn thận phân tích tình báo địch ta trước mắt, gật nhẹ đầu với Xa, biểu thị tự tin nhất định. Xa cười nói: "Lãnh Nhược Tuyết, không biết xong việc này, có thù lao gì chăng?"
"Ngươi muốn gì?" Lãnh Nhược Tuyết không ngờ Xa lại hỏi vấn đề như thế.
"Nói thẳng ra, muốn có người. Thằng nhãi này." Xa chỉ tay vào Pháo Thiên Minh: "Đến bang hội của ta." Rốt cuộc mâu thuẫn cũng bộc phát. Xa cũng không muốn Pháo Thiên Minh tự đắc quá mức, có một số việc tuy sẽ khiến bằng hữu phiền não nhưng bằng hữu phải để tâm đến. Hơn nữa tình cảm đã lâu, cô tin Pháo Thiên Minh sẽ không trở mặt. Cũng như Pháo Thiên Minh làm gì, chính mình cũng sẽ không trở mặt.
"Tại sao?" Pháo Thiên Minh đầu tiên từ chối. Ở đây rất thoải mái, chỉ cần lấy tiền mà không làm việc.
"Ta đồng ý." Lãnh Nhược Tuyết lập tức nhận lời.
"Ta không đồng ý" Pháo Thiên Minh phản đối. Xa muốn làm gì, không lẽ chuyển sang làm bà mai ư?
Đường Đường vội vàng gửi tin cho Xa: Đừng ép hắn quá đáng, sẽ ngược lại đấy.
Xa không để ý đến: "Vậy thì thế này. Muốn mời chúng ta giúp đỡ, ít nhất hắn phải rời khỏi bang hội của các ngươi." Một khi đã rời khỏi bang hội, sẽ không còn chỗ nào đặt chân, Hoàng Gia Thiên Đường sẽ không cho phép thành viên ngoài bang luyện cấp bên trong, ba bang hội lớn càng không. Tính tình của Pháo Thiên Minh ra sao cô hiểu rõ, đến lúc đó dụ dỗ tùy tiện bèn có thể lên thuyền giặc.
Cạch một tiếng, Pháo Thiên Minh trực tiếp bị đá ra khỏi bang hội, kết thúc cuộc sống bang hội ngắn ngủi của y. Một lần nữa trở thành một khách độc hành. Lúc này Thiên Nhãn đột nhiên hoàn toàn hiểu lời Pháo Thiên Minh từng nói: Lãnh Nhược Tuyết chỉ là một vệ tinh. Vì vậy cô rất bình tĩnh rời khỏi bang hội.
"... Cô?" Lãnh Nhược Tuyết kinh ngạc, ba người Vụ Lý Hoa đều rời bang không có gì lạ, nói thật cô đã suy nghĩ kỹ càng về phương diện này. Cao thủ trong mắt cô không hề đáng giá. Vô Địch môn của Huyết Ảnh đã chuẩn bị gia nhập vào cô. Nhưng Thiên Nhãn rời bang thì quá khác thường.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑