Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta cũng thích." Đường Đường là người thứ hai phát biểu ý kiến.
"Các ngươi xem rồi sắp đặt đi! Bố trí thế nào thì báo ta là được." Đây là Vụ Lý Hoa.
"Tán thành!"
"Tán thành!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đường Đường tổng kết: “Vậy tất cả phải nghe theo bố trí của ta, nếu ai không có việc gì, thì đọc hai quyển sách giúp ta. Hai ngày nay toàn bộ đều xem tiểu thuyết trong trò chơi, đau đầu chết mất."
"Để tránh gián điệp phe địch nghe lén kênh ta, ta tuyên bố. Hội nghị đến đây là kết thúc." Pháo Thiên Minh nói
"Tán thành!"
"Tán thành!"
“...”
"Các ngươi..." Đường Đường đối diện với kênh hội nghị đột nhiên trống rỗng, không còn lời nào để nói.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tiệm tạp hóa trong trò chơi có bán tiểu thuyết võ hiệp, một bộ năm vàng. Có điều đọc tiểu thuyết trong trò chơi đúng là không giúp ích mấy, chỉ biết được ra nhân vật xuất hiện và đánh giá võ công của bọn họ. Về phần tình tiết, bảo đảm đã bị đám thiết kế làm cho rối tinh rối mù. Nhưng cũng phải có người xem chứ? Chết bằng hữu không chết bần đạo, ngay cả nữ hào kiệt như Xa gặp chuyện này cũng chỉ muốn né tránh.
Một tuần cứ thế trôi qua, Pháo Thiên Minh miễn cưỡng kéo cấp lên hàng 50.
Đến trễ là sở trường của nữ nhi, nhưng dường như Thiên Hậu không mắc bệnh này, bảy ngày sau cô ả đến Không Có quán rượu đúng giờ theo thỏa thuận. Nhưng cô rất bi ai phát hiện mình không đến trễ, nhưng Pháo Thiên Minh hoàn toàn không ở trong quán chờ mình. Do đó ả nổi cơn thịnh nộ, cô cũng không có số liên lạc của Pháo Thiên Minh. Vậy chỉ có một cách: Chờ đợi!
Hai tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng chạy về quán rượu, y đến bổ sung thêm Cocacola, vừa nhìn thấy Thiên Hậu là kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại đến đây? Không phải bảo là ngày mai sao?"
Thiên Hậu vốn ôm một bụng tức giận định phát tiết, nhưng vừa nghe câu này cũng bắt đầu đếm ngón tay: Chẳng lẽ ta đã tính nhầm, may mà không nổi giận, suýt nữa mất mặt rồi. Một ngày, hai ngày...
Pháo Thiên Minh vỗ đầu: "À! Là ta nhớ nhầm, là hôm nay. Ha ha! Đi thôi, mời lên trên."
"Ta... " Thiên Hậu đang nghĩ lại ngày thứ năm mình đang làm gì, vừa nghe lời này, hận không thể trực tiếp giết chết tên khốn kiếp trước mắt.
"Chém?" Pháo Thiên Minh rút ra Ỷ Thiên kiếm.
"Chém!" Thiên Hậu rút ra Đồ Long đao.
"Khoan đã!" Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại lăn lộn ở Võ Đang?" Lúc này y mới phát hiện giày của Thiên Hậu là bộ đồ Võ Đang cấp 40.
Thiên Hậu thở sâu một hơi, rất có tu dưỡng giải thích: "Võ Đang ít kẻ thù. Đám đệ tử Võ Đang các ngươi đều là kẻ trộm, đề phòng ta cũng như đề phòng tên trộm."
"Ha ha! Bọn họ thường làm chuyện trộm gà bắt chó, chiếm lợi ích nhỏ, lâu ngày nhìn thấy người xa lạ là tính cảnh giác đều tăng lên mức 100. Thật ngại quá, khiến ngài không có cơ hội xuống tay, Ta thay mặt Võ Đang chân thành xin lỗi cô."
"Thanh Mai Chử Trà, chúng ta ở bên nhau, hình như người chịu thiệt lúc nào cũng là ta, sao ngươi còn không biết xấu hổ nói mỉa mãi không chịu ngừng?"
"À... Ta hay nhớ chuyện xấu của người khác, quên đi lòng tốt của người ta. Ta nói này cô muốn lấy Cửu Âm Chân Kinh hay là muốn khẩu chiến với ta?"
"Ta nhịn ngươi... đến đây!" Thiên Hậu nghiến răng vung đao, vận nội lực.
"Đến đây!"
Đao kiếm chém vào nhau, một tiếng keng như tiếng thủy tinh vỡ vụn, Ỷ Thiên và Đồ Long đứt thành hai đoạn. Mỗi bên bay ra một tờ giấy (Vấn đề này Hà Tả rất băn khoăn, ngươi nói xem làm sao có thể nhét một quyển sách vào Ỷ Thiên kiếm được, đặc biệt là thời đại giấy dày hơn tiền mặt).
Hai tờ giấy vừa xuất hiện, Thiên Hậu lập tức hành động, tay với thẳng về phía hai tờ giấy đang rơi xuống.
Nhưng cô đã quên trước mặt mình là ai, chính là đệ tử Võ Đang có tính cảnh giác trên mức 100, sở hữu Linh Tê lưỡng chỉ nhanh như tia chớp, sở hữu nhân phẩm không thua kém cô ả trên giang hồ, một con mương nhỏ sao có thể làm lật đổ con thuyền?
Pháo Thiên Minh một lần phát huy nhân phẩm, khởi động tỷ lệ 33.3%, nhanh như chớp nhoáng kẹp hai tờ giấy vào ngón giữa và ngón trỏ, nhìn Thiên Hậu bằng ánh mắt giễu cợt.
Thiên Hậu mặt xám như tro tàn, Pháo Thiên Minh không tin Thiên Hậu, Thiên Hậu cũng không tin Pháo Thiên Minh. Ả không trách Pháo Thiên Minh, chính mình bảo hổ lột da, vốn đã có quyết tâm một đi không trở lại. Có điều dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi việc xảy ra, trong lòng vẫn rất đau xót. Làm nền cho người khác đúng là khó chịu biết bao.
Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng đặt một tờ giấy lên bàn và nói: "Con người không xấu xa như ngươi tưởng đâu."
Thiên Hậu cầm lấy tờ giấy nhìn qua rồi hỏi: "Tại sao?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑