Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta có xấu cũng có giới hạn, sẽ không cướp đi hy vọng sống của người khác!" Pháo Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Huống hồ, vì chuyện này ngươi đã hy sinh quá lớn... Dù ta không bái phục ngươi, song vẫn tôn trọng ngươi."
"Cảm tạ!" Sau đó, Thiên Hậu nói với Pháo Thiên Minh: "Giao kiếm của ngươi cho ta, ta sẽ sửa cho ngươi, trong vòng mười ngày."
"Cái này... ta làm từ thiện chưa từng có thói quen quyên góp hết tài sản." Pháo Thiên Minh do dự.
"Ngươi không thể tự sửa được, chỉ có ta mới tìm được Âu Dã Tử, bởi vì hắn là hảo bằng hữu của ta."
"Ai vậy?"
"Thần công Âu Dã Tử!"
Tin hay không tin? Đó là một vấn đề. Với tính tình của Pháo Thiên Minh tất nhiên sẽ không liều lĩnh đặt cược vào người hai phút trước còn định đen ăn đen, nhưng mười ngày ra Ỷ Thiên kiếm, sức hấp dẫn cực lớn. Bản thân y không hề có manh mối nào đối với việc sửa chữa lại Ỷ Thiên. Hơn nữa thân phận của Thiên Nhãn mất sạch, cơ bản không tìm ra dấu vết.
"Đường Đường, cô xem nguyên tác cuối có biết người tên là Âu Dã Tử hay không?" Pháo Thiên Minh như bám víu vào cọng rơm cuối cùng.
"Có! Người này là võ hiệp đệ nhất thần công, cũng là Tổ sư gia ngành nghề luyện kim thực sự tồn tại trong lịch sử. Từng đúc ba thanh danh kiếm, tên gọi là: Long Uyên Thái A Công Bố cùng với một đống phế phẩm, như kiếm của Việt Vương Câu Tiễn, bị đào lên trong thế kỷ thứ ha, mấy ngàn năm qua kiếm thân vẫn còn nguyên vẹn, lưỡi kiếm sắc bén, trên thân kiếm khắc đầy hoa văn hình thoi. Quan trọng nhất là nguyên liệu làm kiếm là đồng thau chứ không phải thép. Thứ người này làm, đừng nói là thời Xuân Thu, ngay cả đặt vào hiện đại cũng là hạng nhất."
"Vậy ngươi có biết ai có thể tu sửa Ỷ Thiên kiếm không?"
"Chỉ có một người tên là... Tên gì nhỉ, là người của Minh Giáo, ta chắc trước lục phái các ngươi vây công đã giết chết hắn. Các chỗ khác dường như không tìm ra manh mối."
Pháo Thiên Minh lại đau đầu gửi tin nhắn: "Có biết bói toán không? Giúp ta xem xe, hôm nay ta số đào hoa hay mây đen che phủ?"
"... Đi chết đi."
Pháo Thiên Minh lại gửi tin nhắn, phát hiện bên kia đã đóng kênh truyền tin. Trong lúc y gửi tin nhắn, Thiên Hậu không nói một lời, chỉ như cười như không nhìn y. Cô ả cũng phát hiện, nhìn Pháo Thiên Minh trở thành con kiến bò trên chảo là chuyện rất thú vị. Ả không vội, cũng không giải thích, dù sao thế chủ động vẫn nằm trong tay ả.
"Nhìn cái gì vậy!" Pháo Thiên Minh liếc mắt một cái, bắt đầu đi lại qua lại. Bây giờ, điều y hối hận nhất là đã đưa Cửu Âm Chân Kinh cho Thiên Hậu, vốn phải một tay đưa tiền một tay giao hàng mới phải.
Thiên Hậu thấy vậy buồn bực, làm người kiểu gì vậy? Rõ ràng bây giờ đang cầu cạnh mình, nhưng chảnh chọe cứ như đang ngồi chém gió tự kỷ: "Có phải rất hối hận vì đã đưa Cửu Âm Chân Kinh cho ta?"
"Có phải ngươi bằng lòng gửi nó ở chỗ ta trước không?"
"Ta bằng lòng! Ta nghĩ đến việc trong 10 ngày này ngươi luôn đau đớn bứt rứt... Ta sẽ rất vui vui mừng ."
"Ngươi chắc chắn làm như vậy, ta sẽ giao kiếm cho ngươi sao?"
Thiên Hậu lại thả tay xuống: "Không đưa cho ta. Ngươi còn bứt rứt thêm vài tháng, thậm chí vài năm."
"Đúng vậy!" Pháo Thiên Minh vỗ vỗ đầu, đặt thanh kiếm lên bàn nói: "Cầm lấy đi."
Thiên Hậu hơi bất ngờ hỏi: "Ngươi không suy nghĩ lại à? Ta là kẻ xấu đó."
Pháo Thiên Minh nói: "Ta tin tưởng ngươi là người Trung Hoa có lương tâm! Ít ra thì cũng biết có chút đạo đức."
"Ta theo đức Chúa Trời!"
"Trùng hợp thế nhỉ? Ta nghĩ chúng ta luôn ghi nhớ lời dạy về cảm tạ của Thượng Đế."
Thiên Hậu chống cằm nhìn nam nhân vô sỉ này một hồi lâu, thật sự không biết phải mở miệng ra sao, cho đến lúc cuối cùng thực sự không thể chịu đựng được ánh mắt nồng nhiệt của Pháo Thiên Minh. Vừa thu kiếm nói: "Đi!"
Pháo Thiên Minh tất tả nói: "Mười ngày nữa là ngày mồng một, ngươi có thể xem thời gian trên hệ thống, ngoài ra! Có người nào đã từng nói: Quý trọng thời gian, tuân thủ lời hứa, là nghĩa vụ mà mỗi người Trung Hoa phải làm."
Thiên hậu đột nhiên quay đầu, trực tiếp thêm Pháo Thiên Minh vào danh sách bằng hữu, rồi lập tức đi mất. Nhưng ra khỏi quán rượu vẫn không nhịn được cười thành tiếng. Một diễn viên quần chúng tới gần: "Úi! Đây không phải tiểu lừa đảo Thiên Hậu à? Nghe nói trở về tân thủ thôn, sao lại vào Võ Đang, chẳng lẽ..."
Chưa dứt lời, Thiên Hậu đã ra tay, túm lấy xương vai của hắn, chỉ trong nháy mắt cả cánh tay của hắn biến mất, trực tiếp tấn công vào cổ họng...
Pháo Thiên Minh đứng bên cửa sổ nhìn lại, không khỏi thở dài: "Thật không hổ là ngũ đại tuyệt học." Y nhìn rõ chiêu này rồi, nằm ở sức phá hoại cường hãn. Trừ phi có Thiên Tàm thủ sáo của Tinh Ảnh, cao thủ tay không khó lòng đỡ nổi một chiêu của ả. Nhược điểm cũng có, chẳng hạn nội lực tốt thì quyền chưởng có thể đánh ra khí cương, sát thương cũng không phải là nhỏ, nhưng chiêu này chắc phải trực tiếp tấn công vào người mới có tác dụng. Ngoài ra còn có khuyết điểm lớn nhất, đó là chiêu thức quá tàn nhẫn, ác độc. Vì sao lại nói vậy? Vì Thiên hậu đang nôn mửa.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑