Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngài vào rồi... có thể làm ơn thương xót, hai tiếng nữa hãy ra, lúc đó ta đổi ca rồi."
"Được thôi!" Yêu cầu kiểu này thì Pháo Thiên Minh mới gặp lần đầu.
Vì thế Pháo Thiên Minh và Lý Tầm Hoan trong bao tải cứ như vậy tiến vào Lạc Dương.
Tùy tiện tìm một gian phòng trong quán rượu, Pháo Thiên Minh cởi bao tải ra, lại lấy vật bịt miệng, cẩn thận hỏi: "Hoan ca, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Tầm Hoan cười khổ nói: "Có thể nới lỏng dây thừng rồi hỏi ta vấn đề này được không?"
"Không được!" Pháo Thiên Minh rót chén nước cho Lý Tầm Hoan uống, nói: "Ta sợ Lý Tầm Hoan ngài không có việc gì lại biến thành đi tìm chết. Ngươi cần điều kiện gì mới khởi động chế độ quyết chiến đơn đấu?"
"Khi một chân ta bước vào cửa lớn Kim Tiền bang."
"Đừng vội, một lát nữa ta đưa ngươi đi."
Lý Tầm Hoan hỏi: "Ngươi vừa mời Tư Không Trích Tinh làm gì?"
"Ừm... Nghe nói Thượng Quan Kim Hồng có một cô con gái, chúng ta định trộm con gái của hắn, khiến hắn phân tâm."
"Ha ha! Ngươi quá coi thường hắn, đừng nói là con gái, cho dù là con trai bỏ mình trước mặt hắn, trong lòng hắn cũng chỉ hơi xao động chút thôi. Hơn nữa điểm quan trọng hơn là, hắn tin rằng ta tuyệt đối sẽ không làm khó một người vô tội."
Pháo Thiên Minh cười ha hả nói: "Vậy là công dã tràng rồi! Đã như vậy, chúng ta có thể đi được rồi."
"Đi đâu?"
"Đơn đấu Thượng Quan Kim Hồng!"
Vì thế Pháo Thiên Minh lại cõng bao tải lên, chủ yếu là sợ Lý Tầm Hoan lộ mặt quá nhiều, chưa tới Kim Tiền bang của người ta đã bị "làm thịt" rồi. Theo người chơi có đủ loại thủ đoạn công kích, âm mưu quỷ kế nổi lên tứ phía. NPC cũng sợ bị bao vây tấn công. Đặc biệt là Lý Tầm Hoan chỉ chơi phi đao đơn đấu không có kinh nghiệm quần chiến, nói không chừng lộ mặt ra là không còn.
Một người một bao tải rất thuận lợi tới được Kim Tiền bang, Pháo Thiên Minh đổ ra một người trước mặt bao nhiêu cặp mắt, điều này khiến đám người chơi Kim Tiền bang kinh hãi biến sắc. Lưu manh không đáng sợ. Đáng sợ là lưu manh có học thức. Bắt cóc NPC không chỉ cần dũng khí phi phàm, mà còn cần thủ đoạn hơn người, đặc biệt là nhìn NPC bị trói như cái bánh chưng, tất cả mọi người đều không keo kiệt bày tỏ đồng cảm với NPC.
Nhưng bước tiếp theo, họ lại bắt đầu thương cảm sâu sắc cho chính mình. Pháo Thiên Minh lưu loát cắt dây thừng, Lý Tầm Hoan sau khi khôi phục tự do cũng lười so đo, thậm chí ngay cả một nụ cười khổ cũng không có, đã quen rồi.
"Lý Tầm Hoan đến bái kiến Thượng Quan bang chủ!" Lý Tầm Hoan chỉnh lại trang phục một chút, hô to sang sảng. Tuy âm thanh không lớn, nhưng lại truyền tới rõ ràng vào tai từng người ở gần đó.
Mười giây sau, Thượng Quan Kim Hồng xuất hiện ở cửa lớn Kim Tiền bang, nhìn Lý Tầm Hoan nói: "Rốt cuộc ngươi cũng tới."
"Ừ! Ta đã tới."
"Đường xa vất vả, có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Ta là kẻ không mời mà tới, sao dám để Thượng Quan bang chủ phải bận tâm?"
Lý Tầm Hoan rất khách khí, như là tới cửa vay tiền vậy, có phần mất mặt. Mà Thượng Quan Kim Hồng lại rất bình thản, tựa hồ người ta thật sự chỉ là tới cửa vay tiền.
Nhưng Pháo Thiên Minh biết không phải vậy, họ mượn không phải tiền, mà là mạng! Nhất định là oan gia, sớm muộn gì cũng phải phân sinh tử.
"Vậy mời vào sảnh chính."
"Mời!"
...
Cửa chính sảnh từ từ khép lại, hoàn toàn che khuất tầm mắt của mọi người, trận chiến này chỉ thuộc về hai người họ mà thôi. Tất cả mọi người kể cả Pháo Thiên Minh, đều đang nhón chân nhìn qua khe cửa, rất đáng tiếc, bên trong không những không có một động tĩnh, mà ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
Tất cả đều hiểu rằng, trước khi cao thủ giao đấu phải điều chỉnh trạng thái tốt nhất, rồi sau đó A nói: "Lại đây!", B nói: "Ta tới đây!", tiếp theo chính là kinh thiên động địa, chấn nhiếp quỷ thần, chiêu thức huyễn lệ phá hủy phòng ốc. Cuối cùng, tiểu vũ trụ nào đó bộc phát, đột nhiên lĩnh ngộ chiêu thức cao cấp áp đảo đối thủ, nhưng bản thân cũng bị đứt tay gãy chân, bị nội thương, gần như cái mạng đi tong.
Nhưng sự tình lại đơn giản hơn tất cả mọi người, kể cả Pháo Thiên Minh đã nghĩ. Mười lăm giây sau, cửa sảnh chính mở ra, Lý Tầm Hoan chậm rãi bước ra từ sảnh chính, có thể thấy hắn vô cùng khó hiểu và nghi hoặc.
Pháo Thiên Minh căn bản không cần hỏi cũng biết kết quả, bởi vì người chơi Kim Tiền Bang bên cạnh y đã biến mất, bị đá ra khỏi phó bản.
Mặc dù vậy, Pháo Thiên Minh vẫn cảm thấy cần phải nói thêm vài lời vô nghĩa: "Hoan ca, thế nào rồi?"
Lý Tầm Hoan vẫn không hiểu, khẽ nhíu mày: "Sao ta lại thắng?"
"Ha ha! Nói gì vậy, sao ngươi lại không thể thắng chứ?"
"Võ công của ta vốn không bằng hắn, lại thêm vừa mới được cởi trói, tay chân còn hơi tê dại. Hơn nữa khi chúng ta bắt đầu giao đấu, Thượng Quan Kim Hồng không những không áp sát ta, ngược lại còn rất kỳ quái đứng ngây ra tại chỗ làm bia ngắm... Sao lại thế?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑