Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh bên cạnh an ủi: "Những chuyện nghĩ không ra thì chúng ta đừng nghĩ nữa, ta đã bày sẵn tiệc rượu tại quán rượu của mình, chúc mừng lão nhân gia ngài lập chiến công, vì quốc gia, vì giang hồ, vì xã hội, vì nhân dân mà trừ khử một đại đội xã hội đen."
Nhưng Lý Tầm Hoan lắc đầu: "Ta phải đi đây, việc đã xong thì phải rời đi, đó là quy củ của ta."
"...Vậy sau này ta biết tìm ngươi ở đâu?"
"Có duyên tự nhiên sẽ gặp lại. Chử Trà, làm người không thể chỉ coi trọng kết quả, ngươi như vậy thật quá bi quan với cuộc đời." Lý Tầm Hoan thở dài, hắn đoán được Pháo Thiên Minh đã ra tay: "Lúc ở tuổi của ngươi, ta chỉ nghĩ đến chuyện nổi danh khắp chốn giang hồ. Vì mục đích này, ta bỏ qua thậm chí không nhớ nổi mình đã nổi danh như thế nào. Ta cũng chẳng nhớ nổi tuổi thơ của mình. Hồi nhỏ thì mong lớn lên, mà bỏ qua khoảng thời gian vui vẻ nhất. Lớn lên rồi lại muốn thi đậu công danh, cũng bỏ qua những gian khổ của giai đoạn đó. Đỗ đạt rồi lại muốn xông pha giang hồ, nhưng ta lại lơ là những người bạn khi lưu lạc. Đến giờ ta mới hiểu ra, khi bắt đầu trân trọng từng chi tiết cuộc sống, nỗi buồn và đau khổ, niềm vui và mê mang, ta mới nhận ra mình đã già. Ta cố gắng hồi tưởng về cha, mẹ, anh trai, nhưng phát hiện mình căn bản không nhớ nổi diện mạo của họ."
Lý Tầm Hoan nhìn Pháo Thiên Minh một lúc rồi nói tiếp: "Chử Trà, ngươi đã từng mê mang bao giờ chưa? Ngươi còn nhớ rõ bạn cùng bàn hồi tiểu học không? Ngươi có nhai kỹ từng bữa cơm hay không? Ngươi có dâng hiến trái tim mình cho người yêu không?... Hãy trân trọng những gì đang có, đừng vì một khu rừng mà bỏ qua ngọn cỏ nhỏ mà mình cần nhất."
Pháo Thiên Minh ngây người hỏi: "Ta suy nghĩ, vì thế ta tồn tại?"
Lý Tầm Hoan phun một ngụm máu, vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Là lỗi của ta, nói quá sâu xa. Ý của ta là ngươi cứ đơn giản tận hưởng cuộc sống, dù là phung phí hay phong phú, cứ hưởng thụ cuộc sống, trân quý những gì mình có. Đừng coi những việc và người bên cạnh như Thái Cực kiếm, mất đi thì thôi, căn bản là không để trong lòng."
"...Không phải ngươi đang nói về nữ nhân đấy chứ?" Pháo Thiên Minh hỏi, Thất Tịch cũng sắp đến rồi.
Lý Tầm Hoan hạ giọng nói: "Ta nói là tất cả mọi việc và mọi người, ngươi hãy cố gắng làm tốt hơn một chút. Bởi vì ký ức sẽ là cuốn sách duy nhất ngươi thích đọc sau tuổi 40."
Pháo Thiên Minh chợt tỉnh ngộ, đấm ngực khóc than: "Hoan ca, sao ta không quen biết ngươi sớm hơn 8 năm, thật uổng phí biết bao."
"?" Lý Tầm Hoan nghi hoặc.
"Tám năm trước lần đầu ta lên giường với phụ nữ, vì kinh nghiệm và chuẩn bị không đủ, lại xảy ra quá đột ngột, trong lúc đó cũng chẳng nghĩ làm sao cho tốt, kết quả khiến ta hối hận tám năm trời. Cô gái đó là bạn qua mạng của ta đã cố ý chạy từ xa đến thăm ta... Hừ, ngày hôm sau chuẩn bị đầy đủ, cô ấy lại bảo là không tiện..." (Chuyện thật! Hà Tả khóc ròng)
Lý Tầm Hoan im lặng vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Ta đi đây! Sau này đừng nói với người khác là quen biết ta." Dứt lời, Lý Tầm Hoan thi triển khinh công biến mất, vứt lại Pháo Thiên Minh một mình cô đơn giữa làn gió.
...
Pháo Thiên Minh thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng phía Đường Đường lại không đơn giản như vậy. Theo lời Đường Đường, Tiêu Thu Thủy chính là một tên ngốc võ công cao cường. Người ta bố trí bẫy rập tùy tiện, hắn cứ nhiệt tình nhảy vào, dường như không giẫm hết tất cả bẫy thì thấy có lỗi với bản thân.
Hiện giờ đội của Tiêu Thu Thủy ai nấy như lính cứu hỏa. Sau đó còn phải huy động nhiều nhân lực từ Cái Nang và Anh Hùng Môn đến trợ giúp, tổn thất nặng nề mới đi được nửa đường. Điều đáng ghét nhất là Đường Đường nhìn thấu bẫy rập giết người, nhưng Tiêu Thu Thủy lại trách Đường Đường lạm sát kẻ vô tội, Đường Đường thật không hiểu sao người này có thể sống sót trên giang hồ.
Cuối cùng Thiên Nhãn đưa ra đáp án: "Người này là vua nghiện ngập, võ công toàn bộ dựa vào vận may. Mỗi lần rơi vào bẫy đều khiến võ công của hắn tiến thêm một bước. Cho nên thành thói quen tự nhiên, thấy bẫy là nhảy đã trở thành bản năng."
Pháo Thiên Minh ở bên ngoài tổng đà Quyền Lợi bang cảm thán: Nếu đem Ngũ Độc Đồng Tử đến đối phó với Tiêu Thu Thủy này, vậy chẳng phải quá đơn giản sao?
Pháo Thiên Minh trưng ra thẻ khách quý của Quyền Lợi bang, suốt cả chặng đường không trở ngại đi tới chính sảnh.
...
"Ta đến đây là để giết ngươi." Pháo Thiên Minh ngồi xuống nói thẳng với Lý Trầm Chu. Trong sảnh chỉ có hai người Lý Trầm Chu và Triệu Sư Dung, từ khi Pháo Thiên Minh vào cửa, họ không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑