Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
...
Ba giờ sáng, đúng lúc mọi người bắt đầu tê liệt, một nam nhân... hoặc nữ nhân toàn thân cháy đen thui y phục rách nát xông vào quán rượu. Pháo Thiên Minh vừa đứng dậy định đuổi người ấy ra, lại thấy kẻ đó trực tiếp ôm lấy chân Pháo Thiên Minh mà gào khóc: "Chử Trà, cứu mạng với!"
"Ngươi là ai?" Tất cả mọi người đều cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, nhưng dung mạo thật sự quá khủng khiếp, tóc tai cháy tàn tạ, làn da lộ ra ngoài có chỗ còn đang "tí tách" chảy máu. Đừng nói là bọn họ, cho dù là mẹ ruột của hắn ta hay cô nàng này cũng chưa chắc nhận ra.
"Ta là Tiểu Ngư đây! Vô Song Ngư."
"Nói bậy! Tiểu Ngư nào có đẹp trai như ngươi?" Pháo Thiên Minh phản bác chắc nịch.
"Thật sự là ta mà!... Ngươi còn nhớ chuyện chúng ta lừa Kim Bồ Tát của Lãnh Nhược Tuyết không? Không phải chúng ta đã làm cùng nhau sao?"
Pháo Thiên Minh nghi hoặc nâng cằm Vô Song Ngư lên quan sát kỹ càng: "Hình như đúng là thật."
Huyết Ảnh vội lấy một chiếc áo choàng đắp lên người Vô Song Ngư, nghi hoặc hỏi: "Sao lại ra nông nỗi này, chẳng phải ngươi đi hẹn hò với Thiên Hậu gì đó sao?"
Uống xong một chén nước nóng do Phích Lịch đưa cho, cuối cùng tâm trạng Vô Song Ngư cũng ổn định lại một chút, rồi nước mắt nước mũi giàn giụa kể lại mọi chuyện:
Vừa đúng 0 giờ sáng, Vô Song Ngư lập tức gửi thư mời, Thiên Hậu cũng rất hợp tác đến điểm hẹn, hai người chọn một hòn đảo hoang lãng mạn trên bãi biển làm nơi nghỉ dưỡng. Ban đầu mọi thứ vẫn ổn, sau đó Thiên Hậu chủ động đề nghị bôi kem chống nắng cho Vô Song Ngư, lúc đó máu nóng của Vô Song Ngư đang sôi sục dâng trào...
Nhưng đúng khi Thiên Hậu làm được một nửa, cô ta đột nhiên vận Cửu Âm Bạch Cốt trảo đánh Vô Song Ngư vào trạng thái sắp chết. Vô Song Ngư còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Thiên Hậu lật đổ gói đồ, khiến Vô Song Ngư lập tức hồn phi phách tán.
Kìm, dây sắt, nến, diêm, ớt, que tre...
Thiên Hậu cầm nến thở dài: "Không câu được rùa đen, lại câu được một con cá con. Một trăm năm mươi vạn, đưa hết ra đây."
"Ngươi... ngươi có ý gì?" Vô Song Ngư từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nhất thời chưa thể thích ứng.
Thiên Hậu triệu hồi Tinh Linh hệ thống, bật chế độ tự động chụp ảnh mỗi 5 giây. Sau đó cô ta nắm tay Vô Song Ngư, nhét nến vào tay rồi đốt lên. Tiếp đó nắm tay Vô Song Ngư bắt đầu chơi trò nhỏ sáp nến lên đầu hắn.
"A!" Vô Song Ngư kêu lên thảm thiết, cơn đau gấp đôi suýt khiến hắn ngất đi.
"Ngươi có biết không, nếu dùng sợi dây sắt này xuyên qua gân chân, rồi kéo gân chân ra sẽ ra sao?"
Vô Song Ngư khóc lóc: "Sẽ rất đau! Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Muốn tất cả. Trang bị, tiền bạc. Ta biết ngươi có hơn 150 vạn tiền tiết kiệm. Ta còn cố ý bảo ngươi bán hết cổ phiếu hôm qua. Ngươi xem, ta thay ngươi suy nghĩ chu đáo biết bao."
Dưới sự tra tấn tàn nhẫn vô nhân đạo, sau ba phút kháng cự ngoan cường, cuối cùng Vô Song Ngư cũng đầu hàng, giao nộp toàn bộ trang bị, tiền bạc...
Nghe xong, Pháo Thiên Minh la mắng: "Đồ đầu heo, sao ngươi không biết đăng xuất?" Gần một nửa số người có mặt cũng bày tỏ nghi vấn tương tự.
Huyết Ảnh đứng bên cạnh hỗ trợ giải thích: "Trong lúc đang bị công kích, hắn chỉ có thể coi như bị buộc phải đăng xuất, nhân vật sẽ bị cứng đờ trong mười phút."
"Thì sao?" Pháo Thiên Minh vẫn chưa rõ, "Lắm thì chết một lần thôi mà!"
"Bởi vì Tiểu Ngư đang ở trong phó bản, không có hệ thống quản lý, tức là không có Hắc Bạch Song Sát chủ trì công đạo. Lại thêm chủ nhân đang ở trạng thái ngoại tuyến. Cho nên Thiên Hậu có thể tự do lục soát túi xách của hắn. Ta nghĩ Thiên Hậu dùng nhiều thủ đoạn như vậy chính là muốn Tiểu Ngư phải đăng xuất đấy."
Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Vậy thì rời khỏi phó bản là được chứ gì." Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khinh bỉ đối với Pháo Thiên Minh.
Huyết Ảnh lại kiên nhẫn giải thích: "Trên trang chính thức có nói rõ, chỉ có nữ giới mới có quyền đơn phương rời khỏi phó bản, chủ yếu là để tránh bị xâm hại ngoài ý muốn."
"Dựa vào đâu chứ? Nam nhân chúng ta không phải người à?"
Độc Hành chen ngang: "Vậy ngươi giải thích xem vì sao trong luật pháp Trung Quốc quy định tội cưỡng gian chỉ áp dụng với nữ giới, mà không áp dụng với nam giới?"
"..." Pháo Thiên Minh gãi đầu hỏi, "Là như vậy sao?"
Tinh Ảnh khẳng định đáp: "Đúng vậy! Nam giới bị nữ giới cưỡng gian không tính là phạm tội." Rồi thêm: "Hồi mười tám tuổi, ta tình cờ phát hiện ra điều luật này. Từ đó cứ đến nửa đêm không có việc gì là lại cởi trần đi dạo trong ngõ tối, hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra."
"Thế có xảy ra không?" Mọi người đều hỏi.
"Không có! Xem ra số nữ nhân hiểu biết luật pháp thật sự không nhiều." Tinh Ảnh rơi nước mắt.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑