Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Vô Song Ngư thấy mọi người đã bắt đầu nghiên cứu luật pháp, vội vàng gào khóc: "Trà ca, cứu mạng!"
Pháo Thiên Minh thở dài: "Tiểu Ngư à, đã vấp ngã thì phải biết nhận thua. Bọn ta ở đây cam đoan cứ thấy cô ả một lần là giết một lần."
Mọi người đều gật đầu khẳng định. Huyết Ảnh bổ sung: "Toàn bộ Vô Địch môn truy nã."
"Toàn bộ Võ Đang truy nã. Hơn nữa ta sẽ tổ chức bỏ phiếu trục xuất cô ra khỏi Võ Đang. Lấy đủ 80% phiếu số là chuyện dễ dàng."
"Toàn bộ Cái Bang truy nã."
Vô Song Ngư khóc không ra nước mắt, chẳng phải đây là chuyện đã rồi còn mang ra nói sao? "Các vị đại ca, cô đã chụp ảnh của ta rồi."
"Sao cơ?" Mọi người không hiểu.
"Cô... cô bắt ta tạo đủ loại tư thế rồi chụp ảnh, nói rằng nếu như hôm nay Trà ca mời cô ta đến phó bản đàm phán, cô ta sẽ tung hết ảnh lên diễn đàn."
"Ồ!" Pháo Thiên Minh đáp, "Ta xin chia buồn trước những gì ngươi phải trải qua. Mặc niệm một phút đủ chưa?"
"Trà ca, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được. Ảnh mà tung ra, ta còn mặt mũi nào mà đi lại trên giang hồ nữa? Cứu mạng với!"
Pháo Thiên Minh nổi giận: "Giờ ngươi cũng biết mất mặt cơ đấy? Đã bảo đừng có dây vào cô ta rồi, thế mà ngươi cứ làm ngược lại. Ta chỉ có một cơ hội mời thôi, chẳng lẽ ngươi nỡ để ta ế thêm một năm nữa à?"
"Trà ca..." Vô Song Ngư bi thương, nước mắt tuôn trào như mưa.
"Được rồi được rồi, ta đi là được chứ gì, bây giờ ta đi ngay đây, được chưa?" Pháo Thiên Minh có phần không nỡ, tuy rằng đây là tự gây họa, nhưng lần này Thiên Hậu cũng quá đáng. Nếu không cho cô ả biết tay thì ả đâu hay Mã Vương Gia có ba con mắt, mà chắc cô ả cũng chẳng hiểu vì sao mình chỉ xếp hạng ba trong Tam Họa.
Tinh Ảnh vội ngăn cản: "Đừng mà! Chử Trà, cẩn thận kẻo ngươi cũng sa vào lưới của ả đấy."
Vẫn là huynh đệ biết thương người, Pháo Thiên Minh vỗ vai Tinh Ảnh: "Đủ tình nghĩa."
"... Ta sợ lát nữa lại phải đi chuộc ảnh." Tinh Ảnh khinh bỉ Pháo Thiên Minh. Nếu thật sự có ảnh bất nhã của Pháo Thiên Minh, đúng là Tinh Ảnh phải chai mặt đi chuộc, sau đó lưu lại ảnh, rồi Phích Lịch đi chuộc... Một kéo mười, mười kéo trăm, rất nhanh sẽ trở thành một phú ông ức vạn.
"..." Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "Yên tâm, ta tự có chừng mực!"
"Cẩn thận đấy!" Mọi người dõi theo bóng Pháo Thiên Minh ra khỏi cửa.
Tinh Ảnh bổ sung: "Ngươi định ứng phó với ả thế nào?"
Pháo Thiên Minh quay đầu, vẻ mặt thâm trầm đau khổ: "Mỹ nam kế."
"..." Tất cả cùng ngã quỵ.
...
Quán rượu đối diện hoàng cung Tây Hạ...
Nữ nhân nào đó: Hắn tới rồi!
Nữ nhân khác: Cuối cùng cũng đến!
Lại một nữ nhân khác: Hắn sẽ mời ai đây?
Nữ nhân nào đó: Chắc chắn không phải ta.
Nữ nhân khác: Chắc cũng không phải ta.
Nữ nhân khác nữa: Hẳn là một trong hai người.
...
Nữ nhân nào đó: ... Hắn... đi phó bản rồi.
Nữ nhân khác: Không phải... chúng ta.
Nữ nhân kia: Chúng ta tự tác đa tình.
Nữ nhân: Ta muốn uống một chén.
Nữ nhân khác: Đến quán rượu của hắn, hôm nay ta phải uống cạn rượu của hắn.
Nữ nhân khác nữa: Tiện thể phá luôn quán rượu.
"Hừ!" Mấy nữ nhân cùng khinh bỉ nam nhân này.
... Phó bản: Địa ngục tầng thứ mười tám, từng trận âm phong thốc qua, quỷ thần gào khóc.
Thiên Hậu khoác một bộ y phục rộng rãi thoải mái, mỉm cười nhìn Pháo Thiên Minh: "Ta biết ngươi sẽ đến mà, nhưng sao lại chọn chỗ này, có vẻ không hợp với trang phục của ta." Nói rồi kéo nhẹ vạt áo rộng, hé lộ một đường thung lũng trên ngực đang ẩn hiện dưới lớp y phục mỏng manh.
"Ý của nó là muốn nói cho ngươi biết, làm nhiều việc bẩn thỉu, dễ thường mơ tới nơi này."
Thiên Hậu cười đi lại gần vài bước, hai tay vuốt lên gò má Pháo Thiên Minh, mang chút rên rỉ thốt: "Còn ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm điều ô uế gì à?" Dứt lời, cô khẽ hôn nhẹ lên môi .
Pháo Thiên Minh lập tức quăng Vô Song Ngư lên không trung, ôm eo Thiên Hậu, hai người dán sát vào nhau. Y cảm nhận sự khoái lạc dâng trào, lẩm bẩm: "Thật thoải mái, thân thể ngươi mềm mại quá."
Thiên Hậu cũng bắt đầu mê man: "Ta chỉ mong hôm nay trôi qua như thế này, ôm ta suốt ngày được chăng?"
Pháo Thiên Minh hôn sâu một cái rồi dịu dàng hỏi: "Ngươi có cho không?"
"Cho ta hai trăm vạn, mọi thứ sẽ là của chàng." Bàn tay phải của Thiên Hậu từ từ lướt lên, nhắm vào sau lưng Pháo Thiên Minh. Ả chưa hoàn toàn nắm chắc tên này, nên cần phải hy sinh trước đã.
"Có thể bớt chút được không? Nàng phải biết rằng ta đã thầm yêu cô từ lâu." Tay Pháo Thiên Minh cũng không ngừng sờ soạng.
"Chỉ cần chàng thành tâm, cả đời này ta sẽ là người của chàng. Ta thậm chí nguyện làm tình nhân ngoài đời thực của chàng." Tay Thiên Hậu chậm lại, hóa ra đây là một tên ngốc, cứ tưởng hắn là kẻ gai góc.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑