Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Vô Song Ngư thấy bộ dạng mọi người như vậy, dở khóc dở cười, vội vàng nhắc nhở chuyện chính: "Chử Trà, thư mời!"
Pháo Thiên Minh khổ sở nói: "Ta biết." Nỗi đau khổ lớn nhất của cuộc đời chính là lựa chọn, bây giờ y cực kỳ hoài nghi người gửi của ba phong thư này đang ngồi tán gẫu với nhau, chờ xem trò cười của mình.
"Vậy ngươi tính sao?"
"Tiểu Ngư à! Nếu chỉ một bức, ta nhất định thúc ngựa lao đến ngay. Hai bức trở lên thì ta..." Pháo Thiên Minh gãi đầu.
"Ngươi không định đến tất đấy chứ?" Chân Hán Tử bên cạnh đưa ra ý kiến.
"Đến tất ư? Ta nói cho ngươi biết, đến tất thì coi như xong đời. Một quả trứng gà cũng đừng hòng lấy được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng nữ nhân là đồ ngu à? Than ôi! Đàn ông khổ thật đấy!" Ba người này đều thuộc hàng tứ đại mỹ nhân, trong mắt không thể để lọt hạt cát nào. Pháo Thiên Minh thì cũng muốn ba người đẹp cùng một lúc, tiếc thay! Ba nhà sư không có nước uống.
Mấy người khác nghe xong lời này cực kỳ điên tiết, kẻ cầm ba phong thư lại than thở oán trời trách đất. Còn người an ủi y lại chính là mấy gã độc thân chẳng có lấy một phong thư.
Cuối cùng Huyết Ảnh cũng lên tiếng: "Đến cả chắc chắn không ổn. Chử Trà, nói xem là ai, mọi người giúp tham khảo một chút."
"... Bức thứ nhất là Kiếm Cầm!"
"Xoẹt" một tiếng, Phích Lịch tràn ngập sát khí, rút gậy ra hỏi: "Vậy ngươi có đi hay không?"
Pháo Thiên Minh rùng mình: "Ý ngươi là ta nên đi hay không nên đi?" Vấn đề này đúng là khó nói, vạn nhất Phích Lịch muốn muội muội và tên vô dụng bốn không như mình ở cùng với nhau thì sao?
"Ta chưa bao giờ quyết định thay người khác, bây giờ ngươi nói đi, ngươi có đi hay không?" Phích Lịch nghiến răng hỏi.
Pháo Thiên Minh càng nhỏ giọng hỏi: "Ý lão gia là ta nên đi hay không nên đi?"
"Ta đã nói là ta không bao giờ quyết định thay người khác." Phích Lịch nổi giận đập bàn, tuy không phải Hàng Long Thập Bát chưởng, nhưng cái bàn vẫn vỡ vụn.
Huyết Ảnh vội hỏi bên cạnh: "Phích Lịch, ngươi thấy Chử Trà thế nào?" Hắn biết Pháo Thiên Minh hoàn toàn không nắm được thái độ của ca ca nhà người ta, Nói thật, đối tượng là Pháo Thiên Minh, hắn cũng không chắc Phích Lịch có bằng lòng làm anh vợ hay không. Đây là kẻ khuyết điểm đầy mình, nhưng lại không phải khuyết điểm trí mạng.
Phích Lịch vẫn nghiến răng đáp: "Hắn? Hắn được lắm." Trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh, ước lượng trong vòng ba giây nếu Pháo Thiên Minh không đáp lại rõ ràng, hắn sẽ trực tiếp khởi động chế độ nuốt sống.
Vô Song Ngư ở bên cạnh trợ giúp nói: "Phích Lịch ngươi đừng nóng vội, ý của Trúc Trà là muốn biết quan điểm của ngươi như thế nào? Ngươi cũng biết Chử Trà là người trọng nghĩa khinh sắc (ta nhổ vào!), nếu ngươi thật sự không mấy bằng lòng thì..."
"Ta đã nói không thay người khác quyết định. Chử Trà, rốt cuộc ngươi đi hay không đi?"
"Không đi?" Pháo Thiên Minh dè dặt hỏi một câu, lập tức thấy sát khí của Phích Lịch đã thành hình, vội nói tiếp: "... là không thể nào."
Phích Lịch rất hài lòng thu gậy, gật đầu hỏi lại: "Vậy còn hai bức thư kia thì sao?"
"Chuyện này..."
"Xé hủy đi!"
"Chuyện này..."
"Ừm? Chẳng lẽ ngươi muốn chiếm lợi từ muội muội ta rồi lại không chịu trách nhiệm?" Lời này vừa thốt ra, mọi người đều nhất trí đồng tình với quan điểm của Phích Lịch, tuyệt đối không thể vừa ăn cháo vừa đá bát, mấy tên độc thân này chính là do vậy mà ra.
"Nhưng... Kiếm Cầm chỉ là một tiểu cô nương thôi." Pháo Thiên Minh thận trọng nói.
"Tuần sau đã 20 rồi. Sao, ngươi cho rằng muội muội của ta không xứng với ngươi?"
Pháo Thiên Minh khóc thầm, trong ba phong thư này y vừa nhìn sớm đã gạt Kiếm Cầm ra rồi. Nhưng bây giờ... Thất Tịch này, thật sự là...
"Ta cảm thấy, tuần sau ta đã 25 tuổi rồi, thấy muội muội của ngươi thuần khiết, xinh đẹp đáng yêu như thiên thần, ta vừa gặp đã thấy khó khăn. Hơn nữa quạ đen sao xứng với phượng hoàng, cóc ghẻ nào dám ăn thịt thiên nga chứ."
Phích Lịch thở dài: "Sao ta lại không biết ngươi là cóc ghẻ chứ, có điều... đây là số mệnh! Coi như thằng nhãi nhà ngươi được lợi lớn rồi."
"Ta..." Trong tình huống không giải thích rõ ràng, Pháo Thiên Minh siết chặt nắm đấm, muốn PK với người rất muốn trở thành anh vợ của mình.
Độc Hành vẫn lạnh lùng quan sát, lúc này hắn thẳng thắn nói: "Phích Lịch! Hắn không thích muội muội của ngươi."
"Cái gì?" Phích Lịch giận dữ quát hỏi: "Ngươi dám không thích muội muội của ta?" Trong lòng hắn, Kiếm Cầm là ngàn vạn phần tốt đẹp, ai có thể kết giao với Kiếm Cầm thật sự là vinh hạnh của người đó. Cho dù là Thiên Vương, hoàng tử gì đó, hắn cũng chỉ có thể dùng một từ để biểu đạt tâm tình của mình - hạ giá. Vậy mà giờ đây, thằng nhãi vắt mũi chưa sạch này lại dám không thích muội muội của mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑