Dịch và biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta đi được chưa?" Pháo Thiên Minh nước mắt lưng tròng chấp nhận lời mời, một luồng ánh sáng trắng biến mất trong quán rượu.
Năm người còn lại bắt đầu chơi mạt chược, Vô Song Ngư đứng xem, lòng bàn tay mọi người đều nắm chặt quân Hồng Trung...
...
Trời xanh, mây trắng, biển rộng, bãi cát!
Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm đồng thời xuất hiện, chào hỏi: "Hi."
Tâm trạng Kiếm Cầm lại rất ảm đạm đáp lại: "Hi."
"Sao vậy?" Pháo Thiên Minh sửng sốt, chẳng lẽ viết sai tên, thực ra người được mời không phải mình?
"Không có gì." Kiếm Cầm là một cô nương thông minh. Liếc mắt một cái đã nhận ra Pháo Thiên Minh hoàn toàn không hào hứng, cũng không lúng túng chút nào, cứ như đang đi đánh quái làm nhiệm vụ bình thường. Đương nhiên không thể trách Pháo Thiên Minh, người ta bị ép phải đến, cho dù có thích cũng không kịp điều chỉnh tâm trạng.
Pháo Thiên Minh cười ha hả, tất nhiên là y hiểu rõ. "Chuẩn bị câu cá hay bơi lội đây?"
"Ta không mang theo cần câu, cũng chẳng có quần áo bơi."
"Vậy sao cô không báo trước cho ta? Thôi được rồi, ta sẽ làm một cái cần câu vậy."
Kiếm Cầm kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết làm cần câu sao?"
"Đương nhiên." Pháo Thiên Minh rút phi đao ra, bẻ một mảnh nhỏ, sau đó vận Thiên Hỏa Phần Thế nung đỏ uốn cong lại, lưỡi câu coi như đã xong. Tiếp đó, y lấy ra bộ quần áo, rút vài sợi tơ trên đó, kết lại thành một sợi dây, giữa chừng lại thắt thêm mấy nút để tránh dây bị tách rời. Cuối cùng buộc chặt vào lưỡi câu. Sau cùng lấy thương sắt ra... Một cái cần câu có thể coi là hoàn thành.
"Ồ!" Kiếm Cầm phấn khích nói: "Ngươi thật lợi hại, vậy mồi câu dùng gì đây? Không phải là giun đất chứ?"
"Dĩ nhiên không phải. Câu cá biển khác với nước ngọt, dùng tôm hoặc bọ biển hay hàu là tốt nhất." Pháo Thiên Minh xuống bờ biển, vận Linh Tê Lưỡng Chỉ bắt một con tôm lên, xỏ vào lưỡi câu rồi nói: "Cô đến đây."
Kiếm Cầm vui vẻ nhận lấy cần câu, vung lên...
"Đừng có quăng về phía ta chứ." Pháo Thiên Minh cầm lấy cần câu nói: "Trọng tâm nên đặt ở phần đế, tận dụng lực ở cổ tay. Sau đó vung ngược chiều kim đồng hồ. Đó là kỹ thuật ném cần câu chuẩn của câu cá biển." Tay Kiếm Cầm cũng nắm ở đuôi cần câu, Pháo Thiên Minh hô lớn: "Một, hai, ba." Hai người cùng dùng sức, dây câu bị ném thẳng ra, rơi xuống mặt biển...
"Ngươi hiểu biết thật nhiều." Kiếm Cầm nói, hai tay nắm chặt cần câu.
"Hừ! Đều là những kỹ xảo không nên thân, chẳng thể đem ra khoe khoang."
"Đâu có! Nếu ngươi không làm được cần câu, chẳng phải chúng ta sẽ rất nhàm chán sao? Nếu ngươi không biết dùng tôm làm mồi nhử, cũng sẽ buồn tẻ như vậy thôi."
"Ta học quá nhiều mấy thứ này, kết quả lại làm chậm trễ việc chính."
Kiếm Cầm cười khẽ, sau một lúc im lặng mới hỏi: "Lát nữa ngươi sẽ nhận lời mời của ai?"
"Cái gì?" Pháo Thiên Minh không hiểu.
"Không có gì... Sao tay ta lại run lên thế này?" Kiếm Cầm kinh ngạc.
"Vậy là có cá cắn câu rồi, mau kéo lên!" Pháo Thiên Minh vừa lên tiếng, chợt cảm thấy có gì không ổn liền kêu: "Đừng dùng nội lực kéo..."
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Kiếm Cầm vừa vận nội lực kéo cần câu, chỉ nghe "bụp" một tiếng, dây câu đứt lìa...
"Ngươi dùng dây câu gì vậy?" Kiếm Cầm trách móc: "Kéo một cái là đứt luôn à?"
"...Là lỗi của ta, để ta làm lại cây khác."
Chỉ một lát sau, hai người lại câu được cá. Lần này Kiếm Cầm hết sức cẩn thận, vừa thấy cá cắn câu là dùng sức kéo về. Phải nói là, sau hai canh giờ giằng co, dưới tiếng reo hò của Kiếm Cầm, cô đã câu được tám con cá nhỏ, hơn nữa còn là tám loài khác nhau.
Pháo Thiên Minh cười nói: "Câu cá biển chính là như vậy, rất khó bắt được cùng một loài cá. Ở bãi biển đá ngầm thì phần nhiều là cá nhỏ, hơn nữa cá lớn thường chỉ ăn cá nhỏ, cá nhỏ mới ăn tôm thôi."
Kiếm Cầm nhìn Pháo Thiên Minh vài lần rồi nói: "Chúng ta nên đi thôi."
"Ừ!"
"Cần câu tặng ta nhé, lúc nào đó ta sẽ ra biển câu cá."
"Được rồi! Nhớ phải buộc dây vào thuyền, nếu không người ta sẽ dễ bị kéo xuống biển đấy."
"Biết rồi!" Kiếm Cầm lưu luyến nhìn ra biển khơi một lần nữa rồi đành phải kết thúc phó bản.
Khi Pháo Thiên Minh trở về Không Có quán rượu, lại ngạc nhiên phát hiện cả sảnh chỉ còn lại mỗi Chân Hán Tử đang chơi bài tam cúc. Chẳng lẽ trò tam cúc này thực sự có ma lực lớn như trong truyền thuyết sao?
"Bọn họ đâu cả rồi?" Pháo Thiên Minh hỏi.
Chân Hán Tử thở dài: "Đi hết rồi!"
"Đi hết? Không thể nào..."
"Đi sạch rồi." Lại thở dài.
"... Vậy nơi này chỉ còn lại hai ta thôi à?" Câu này vừa thốt ra, hai gã đàn ông suýt nôn mửa.
"Chử Trà, đi dạo với ta cho khuây khỏa. Hôm nay tâm trạng ta thật sự chẳng tốt chút nào."
"... Hai gã đàn ông con trai cùng nhau ra ngoài cùng ngày Thất Tịch dễ bị dị nghị lắm." Pháo Thiên Minh vẫn còn đang băn khoăn không biết xử lý hai bức thư còn lại ra sao.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑