Xung Hư mỉm cười: "Không cần nói êm tai thế nữa, ba ngày nữa nếu điểm đạo đức của ngươi vẫn chưa tăng, sẽ bị các bậc danh túc Võ Đang truy sát. Ừm... Ta cũng là một trong số đó, cho đến khi ngươi mặc lại đạo bào và chịu giáo hóa môn phái. Nếu trong vòng mười ngày không giáo hóa được, sẽ bị phế võ công và trục xuất khỏi sư môn."
Pháo Thiên Minh toát mồ hôi lạnh, vội gọi điện: "Tiểu Ngư, tốt nhất là ngươi nhanh tay lên. Ba ngày nữa một đám lão đại sẽ đến truy sát ngươi đấy."
Vô Song Ngư khóc lóc: "Ta đã đến nơi rồi, hắn bắt ta giết chết hai ni cô Định Nhàn, Định Dật. Trời ơi, ta mới cứu được một sư tỷ, giờ phải đi giết hai sư muội của người ta, ta không hạ thủ được."
Pháo Thiên Minh đáp: "Ngươi còn tốt hơn anh chút đấy, giết thì giết đi. Nhiệm vụ bên ta có lẽ là phá hoại tuyệt học của Tiểu Nhị, hắn sẽ khinh miệt ta mất. Hơn nữa bên ta còn liên quan đến hình ảnh người Trung Quốc nữa. Lắm thứ phải lo quá!"
"Bên ta không giết cũng sẽ bị giết, nếu ta nhường, đảm bảo lão đại bên cạnh ta sẽ làm thịt ta ngay tại chỗ. Ngươi có kế hoạch gì không?"
Pháo Thiên Minh liếc nhìn Xung Hư, Xung Hư đang lau kiếm, dường như chẳng nghe thấy gì. Pháo Thiên Minh đáp: "Bên ta sẽ làm kín đáo một chút." Nói xong, Xung Hư mỉm cười nhìn y rồi tra kiếm vào vỏ. Pháo Thiên Minh hiểu đây là uy hiếp, cũng là cơ hội duy nhất môn phái cho y cải tà quy chánh. Chỉ e không đến ba ngày nữa, nếu nói không đi lên Thiếu Lâm, y sẽ lập tức bị treo cổ. Không phải NPC nào cũng có đạo đức như Trương Tam Phong. Thậm chí ngay cả Lệnh Hồ Xung cũng chỉ giúp mở cửa khi nhiệm vụ sắp thất bại. ... Thiếu Lâm tự...
Đại Hùng bảo điện vẫn im ắng, nhưng rồi cũng từ từ mở ra, còn lại bên trong đa phần là các đệ tử Thiếu Lâm chưa xuất sư. Có người hiếu kỳ tìm đến gõ cửa hỏi han, nhưng đều bị từ chối không cho vào. Người đầu tiên đến là Huyết Ảnh, tiếp đó là Kiếm Cầm và Vô Song Ngư, rồi đến Xung Hư và Pháo Thiên Minh. Lúc Pháo Thiên Minh tới đã nhận được tin nhắn từ Vô Song Ngư: Hắn đã ám toán hai vị Định, khiến điểm đạo đức giảm tận 70.
Bước vào điện, Pháo Thiên Minh nhận ra Hát Bất Túy đã ở bên cạnh lão đại Cái Bang, còn Một Giới thì đứng riêng một nơi. Như vậy ngoại trừ Ái Niếp Niếp và Chân Hán Tử, các cao thủ muốn học được tuyệt học đều có mặt tại đây, gồm Hát Bất Túy, Huyết Ảnh, Vô Song Ngư, Tiểu Nhị chưa đến, và Một Giới, tổng cộng năm người.
Vừa bước vào điện, Pháo Thiên Minh đã cảm nhận được sát khí giận dữ tỏa ra từ Huyết Ảnh. Hát Bất Túy đi đến bên cạnh nói: "Tiểu tử ngươi làm việc được lắm, ép Thiên Hạ Minh phải giải tán."
Pháo Thiên Minh gãi đầu, lúng túng đáp: "Chuyện gì vậy? Ta đâu có làm gì?"
Hát Bất Túy cười khà nói: "Mấy ngày qua Lãnh Nhược Tuyết liên tục bị tuột cấp, mất cấp ở Hoa Sơn một lần, lúc ẩu đả hai lần, nên vừa rớt xuống cấp 40. Sau đó lại bị ngươi... Há há! Thiên Hạ Minh không còn nữa rồi. Tất cả các bang phái buộc phải hạ cấp về một, ngươi có biết bao nhiêu kẻ muốn xé xác ngươi ra không?"
Pháo Thiên Minh "suỵt" một tiếng rồi nói: "Chuyện đó liên quan gì đến ta? Minh chủ cấp 40 mà cũng dám chạy lòng vòng bên ngoài, chẳng phải bọn họ nên căm thù với Lãnh Nhược Tuyết à?"
Hát Bất Túy đáp: "Đàn ông thù phụ nữ đã ít, còn thù phụ nữ xinh đẹp thì hầu như không có. Giờ đây người ta xem cô ta như nạn nhân, hơn nữa trên diễn đàn cũng đăng bài rất nóng, tựa đề là: Bộ mặt thật của ác ma Thanh Mai Chử Trà. Bài viết cáo buộc ngươi ba tuổi dâm ô bé gái, bốn tuổi dụ dỗ trẻ con, năm tuổi quấy rối thầy cô, sáu tuổi cưỡng hôn bạn cùng bàn... Cho đến bây giờ, vì theo đuổi tình cảm không thành nên định cưỡng bức, nhưng bị phản kháng nên đâm ra ác ý hại người. Tội danh chính là: cưỡng dâm dang dở rồi giết người để trả thù. Ngươi nghĩ sao về chuyện này?" Trí nhớ của Hát Bất Túy quả rất tốt.
Pháo Thiên Minh im lặng một lúc rồi hỏi: "Có cách nào để minh oan không?"
Hát Bất Túy nói: "Người sáng suốt chỉ cần nhìn cái biết ngay đó là bịa đặt. Nhưng bây giờ ai cũng đang nóng giận, hơn nữa nguyên nhân thực sự là: ngươi đã cắt đứt nguồn kiếm tiền của họ. Muốn an toàn, ngươi không nên để Huyết Ảnh nắm được tuyệt học của mình."
Không lâu sau Tiểu Nhị cũng đến nơi. Bên ngoài điện có hàng ngàn NPC chờ đợi, sau khi Tiểu Nhị một mình tiếng vào thì có hai nhân vật nhảy từ xà nhà xuống. Nữ giới thiệu là Nhậm Doanh Doanh, nam là Nhậm Ngã Hành. Lý do rất đơn giản, Lão Nhậm và NPC bên ngoài đều là đến giải cứu Tiểu Nhậm, kết quả người ta trông thấy hòa thượng đã ngứa mắt nên giết luôn. Vô tình lúc này có nhiều cao thủ trong giang hồ đến đây bàn bạc việc lớn nên vô tình chứng kiến cảnh tượng đó. Đoạn này cốt truyện khác với nguyên tác dù sao cũng là trò chơi, NPC chỉ để phục vụ người chơi mà thôi.
Phương trượng Thiếu Lâm Phương Chứng niệm Phật một tiếng rồi mới nói: "Nhậm tiên sinh muốn đi, vốn không nên giữ lại, nhưng từ đây giang hồ sẽ nhiều sóng gió... Hôm nay tiểu bối tụ tập đông đủ, không bằng để cho bọn họ tỷ thí một chút?"
Nhậm Ngã Hành cười ha hả một tiếng:"Cũng được, nhưng bên ta có năm người, bên các ngươi chỉ có hai. Thế thì sao so tài được?" Kiếm Cầm và Vô Song Ngư im lặng, ngầm thừa nhận mình là trợ thủ của đối phương.
Xung Hư lên tiếng: "Đơn giản thôi, bần đạo sẽ cùng Phương Chánh đại sư thỉnh giáo năm vị tiểu bối. Còn Nhậm tiên sinh sẽ chỉ dạy hai vị này, đồng thời bắt đầu, bên nào kiên trì lâu hơn sẽ thắng. Nhưng Nhậm tiên sinh không được phép đánh lén bần đạo và đại sư, cũng không được giết người, chỉ cần ném ra khỏi điện là được."
Nhậm Ngã Hành đáp: "Được!"
Pháo Thiên Minh vội lên tiếng:"Chờ đã! Bên ta có điều kiện!"
Nhậm Ngã Hành liếc nhìn y rồi nói: "Nói đi."
Pháo Thiên Minh đáp: "Cái này... ta với người bên kia quen biết, thế này có được không, để ta đấu với ngài, nếu ta kiên trì lâu hơn thì xin ngài hoàn thành nhiệm vụ cho ba người kia được không?"
Nhậm Ngã Hành mỉm cười đáp: "Quy tắc vẫn như cũ, nhưng nếu phe các ngươi thắng, ta sẽ cho phép một người trong số các ngươi hoàn thành nhiệm vụ đó. Ngươi có thể chọn trước."
Pháo Thiên Minh nhún vai đáp: "Các ngươi cứ bàn bạc đi! Ta không thể cố ý nhường, nếu không lúc quay về môn phái sẽ bị giết chết hoặc bị phế bỏ võ công."
Tiểu Nhị kêu lên: "Trung Hoa là nước lớn, nên có lễ nghi, nhường cơ hội cho ta."
Vô Song Ngư phản bác: "Một số kẻ vô ơn chính là do lễ nghi của chúng ta tạo thành, nhiệm vụ của ta khó nhất, tất nhiên phải cho ta cơ hội."
Một Giới nói: "Thôi cứ bắt thăm đi!"
Hai người tán thành ý kiến này, cả ba đều hiểu Pháo Thiên Minh, bạn bè trên mạng chưa đến mức liều mình vì người khác, hơn nữa cũng rất bất công đối với Hát Bất Túy. Pháo Thiên Minh lấy bộ bài tú lơ khơ ra nói: "So lá lớn nhất, từ số một đến mười ba. K lớn nhất. Mỗi người một lá. Cùng số thì so hoa với màu sắc. Ai trước đây?"
"Cùng lúc đi!" Ba người lật bài, Một Giới là 2 đen, Vô Song Ngư là 7 đỏ còn Tiểu Nhị là 8.
Vô Song Ngư gật đầu nói: "Cứ nhu vậy đi! Thắng bại còn chưa biết cơ mà."
Hai bên đứng thẳng, một tiếng "Bắt đầu" vừa dứt, Hát Bất Túy và Nhậm Ngã xuất chưởng giao chiến trực tiếp, Hát Bất Túy ngã nhào mười trượng bị thương nặng, Nhậm Ngã Hành lui ba bước nói: "Hàng Long Thập Bát Chưởng, quả nhiên lợi hại." Dứt lời bước một bước trượt chụp vào Hát Bất Túy dưới đất, Pháo Thiên Minh vung kiếm chặn lại, một tay tung ra vài chục vòng tròn lớn, Nhậm Ngã đưa tay vào vòng Thái Cực, lòng bàn tay vận khí chống đỡ, từng vòng tròn tan tác. Pháo Thiên Minh biết mình không thể đả thương hắn, cũng không muốn dùng khinh công cho lãng phí thời gian, tập trung phòng ngự, quay kiếm nhanh như chớp giật, nội lực dốc tới cực hạn, hét lớn một tiếng, hàng trăm vòng tròn Thái Cực ào tới như sấm sét.
Nhậm Ngã nhẹ nhàng tránh né, quyền chưởng chỉ phát ra tiếng rít. Hắn hét vang một tiếng, thân thể xoay như con quay, đánh tan mọi đòn tấn công. Pháo Thiên Minh nội lực sung túc, tiếp tục vẽ vòng. Lúc này Hát Bất Túy cũng uống thuốc đứng dậy tham chiến. Một Giới trước đó bị đẩy ra khỏi điện, không bị thương, đi vào chờ đợi. Kiếm Cầm một mình đấu với Xung Hư, Xung Hư rất khó chống lại Phá Kiếm thuật, nhưng nhờ thân phận BOSS buộc Kiếm Cầm phải lùi dần, song Kiếm Cầm cố tình đỡ đòn bằng cổ họng hoặc huyệt đạo khiến Xung Hư càng thêm bực mình.