Vô Song Ngư, Huyết Ảnh và Tiểu Nhị hợp lực đối đầu với Phương Chứng, chỉ có thể cầm cự, luôn phải cảnh giác, chỉ một sơ hở sẽ bị bắt được mạch môn như Một Giới. Lúc này, Vô Song Ngư nhanh chóng phát một tin tức lên nhóm, hét to một tiếng, dồn hết nội lực, quyền mang hỏa khí liều mình tấn công Phương Chứng. Tiểu Nhị cũng tích tụ nội lực vào Bôn Lôi đao, phóng hàng chục tia chớp đánh ngược lại Xung Hư.
Kiếm Cầm phối hợp rung tay, ba trăm sáu mươi mốt quân cờ đen trắng bao trùm lên Pháo Thiên Minh và Hát Bất Túy. Hai người kinh hãi, Pháo Thiên Minh vội vẽ vẽ hai vòng tròn, Hát Bất Túy xoay người đánh nhanh hai chưởng, tuy bị trúng vài viên nhỏ nhưng không sao, có điều Nhậm Ngã nhân cơ hội đó vỗ bay Pháo Thiên Minh. Hát Bất Túy xoay người chặn tay Nhậm Ngã Hành giải cứu, nhưng Huyết Ảnh đã lao tới, không kịp xuất chiêu, bèn lấy thân mình đỡ một chưởng cho Hát Bất Túy, tuy không chết nhưng đã bị thương nặng.
Pháo Thiên Minh bị một lực lượng bá đạo ném bay ra ngoài, khi sắp ra khỏi điện, hắn thở dài giơ tay lên, một thanh phi đao xuất hiện trên cổ Huyết Ảnh. Huyết Ảnh sững người, toàn thân phát ra ánh sáng trắng rồi biến mất. Chuyện này khiến chính Pháo Thiên Minh cũng thất kinh.
Hệ thống thông báo: Tiểu Lý Phi Đao thăng cấp, gây sát thương gấp ba lần vào chỗ hiểm cho người đang bị thương nặng.
Pháo Thiên Minh vừa trở lại trong điện, Hát Bất Túy đã bay qua đỉnh đầu y, vẫn là thua.
Hát Bất Túy thất bại, nhiệm vụ bị gián đoạn. Dù vậy, Hát Bất Túy vẫn vỗ vai Pháo Thiên Minh biểu thị cảm ơn, hắn nhận ra vốn dĩ phe mình chắc chắn không thua, nhưng khổ nỗi không gian trá bằng người khác. Cũng không trách ai tư lợi, chỉ hơi nuối tiếc thở dài rồi đi khỏi.
Do Huyết Ảnh chết giữa chừng nhiệm vụ, nhiệm vụ biến mất, hắn ta cũng không quay lại Thiếu Lâm nữa. Nhưng Pháo Thiên Minh thì ngáp dài vài cái, báo hiệu kẻ tử thù đầu tiên trong trò chơi đã ra đời.
Chân núi Thiếu Lâm, Tiểu Nhị từ giã trước, định sẽ mang tín vật về môn phái đổi lấy "Thiên Địa Tam Tuyệt đao". Pháo Thiên Minh thở dài: "Ta cảm thấy có lỗi với Hát Bất Túy."
Trong lòng Kiếm Cầm cũng nặng nề: "Ta cũng vậy! Nhưng đạo đức của ngươi bây giờ thế nào?"
"Nhiệm vụ thất bại, nhưng do thể hiện tốt nên được mười điểm đạo đức. May mắn thoát khỏi vùng truy sát."
Vô Song Ngư cười hỏi: "Ta sắp cùng lão Nhậm đi Hắc Mộc nhai rồi. Một Giới, chỗ ngươi là nhiệm vụ gì vậy?"
Một Giới xoa xoa bụng nói: "Đi Tung Sơn tham gia hội nghị liên minh Ngũ Nhạc, nhiệm vụ yêu cầu: Giúp Tả Lãnh Thiền của Tung Sơn phái thành công." Hắn nhìn Pháo Thiên Minh bằng ánh mắt cầu cứu: "Ta rất cần trợ giúp."
Pháo Thiên Minh cười âm hiểm: "Ngươi không sợ ta lại phản bội à?"
"Rủi ro tương ứng với lợi ích, hơn nữa nhân phẩm của ta nào có như người nước ngoài?"
"Được rồi, vậy ta đi một chuyến cuối cùng."
Trong thực tế, Một Giới chỉ là một ông chủ nhỏ, ngồi trông coi một công ty nhỏ lêu lổng qua ngày, không có chí hướng lớn lao gì, cũng chẳng có gì bận tâm về tương lai. Nói theo lời hắn, nhìn lên thì chẳng bằng ai nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình. Hai người đến chân núi Tung Sơn, Một Giới vừa công khai thân phận, đệ tử Tung Sơn lập tức cung kính đón tiếp họ lên núi. Đến đỉnh Tung Sơn, Tả Lãnh Thiền đã dẫn người ra nghênh đón tại cửa núi, có vẻ hết sức trọng đãi hai người, tuy nhiên vài người quen thuộc bên cạnh Tả Lãnh Thiền lại hung hăng nhìn chòng chọc vào Pháo Thiên Minh.
Tả Lãnh Thiền cười nói: "Hình như vị huynh đệ này có hiểu lầm lớn với Tung Sơn chúng ta. Nhưng lúc đó mỗi người một lập trường, ta cũng không để tâm nhiều đến thế. Hội nghị liên minh Tung Sơn vẫn cần nhờ hai vị giúp đỡ nhiều hơn. Nếu việc này thành công, ta nhất định sẽ không để các ngươi tay không quay về. Đinh sư đệ, ngươi hãy hai vị khách quý đến chỗ bên cạnh kia chờ."
Đây quả thực là một gã hào kiệt. Tuy vậy, cảm tình của Pháo Thiên Minh đối với Tả Lãnh Thiền vẫn tăng lên, ít ra người ta đã thể hiện thành ý phi thường. Chỉ cần việc này thành công, những chuyện khác coi như xong, ngoài ra còn có thêm phần thưởng nữa.
Đinh Cố cũng miễn cưỡng mỉm cười, dẫn hai người đến một chòi nghỉ mát. Pháo Thiên Minh và Một Giới nhìn lại: ô hay, còn có người quen, Ái Niếp Niếp và Chân Hán Tử đang ở trong đó uống trà. Chỉ có điều hai người tính cách khác biệt, chỉ vì tránh không khí ngượng ngùng mà nói lấy lệ vài câu. Ái Niếp Niếp thấy Pháo Thiên Minh, vui mừng vô cùng, lật đật chạy tới hỏi han nhiệt tình.
Chân Hán Tử thấy Pháo Thiên Minh bèn nhướng mày nói: "Sao ngươi cũng ở đây?"
Pháo Thiên Minh cười hỏi: "Có phải Thiên Hạ Minh các ngươi đã hạ lệnh truy sát ta không?"
Chân Hán Tử chu cái mũi nói: "Thiên Hạ Minh? Thiên Hạ Minh đã không còn nữa rồi. Ta cũng không biết là nên hận hay nên cảm tạ ngươi."
Pháo Thiên Minh kinh ngạc đáp: "Tất nhiên là hận ta rồi, việc này không cần nghĩ nhiều, dù sao nợ nần chồng chất cũng chẳng ảnh hưởng gì."
Chân Hán Tử nói: "Thật ra ta rất cảm tạ ngươi khiến cho tỷ tỷ của ta không còn phải qua lại giữa đám đàn ông, nhưng cũng rất hận ngươi khiến tỷ tỷ của ta phát điên trong nhà, lần đầu tiên ta thấy tỷ ấy tức giận đến vậy, thậm chí đập nát chiếc xe thể thao yêu thích nhất."
Ba người Ái Niếp Niếp, Một Giới và Pháo Thiên Minh đồng thanh mắng: "Đậu má!" Pháo Thiên Minh vội hỏi: "Hỏi xem tỷ tỷ của ngươi có muốn trút giận, giết ta bay về môn phái không? Thù lao chỉ cần một chiếc xe hiệu Hongqi là được."
(Hongqi - Hồng Kỳ: Thương hiệu xe hơi hạng sang của Trung Quốc. )
Ái Niếp Niếp vội nói: "Nếu chưa hả giận, có thể giết ta, ta chỉ cần một chiếc Ferrari thôi. Rẻ hơn xe Hongqi một nửa đấy."
Một Giới khinh bỉ nói: "Nhìn các ngươi kìa, ta chỉ cần một chiếc QQ là được rồi."
Chân Hán Tử bất đắc dĩ nói: "Các ngươi... có phải quá vô liêm sỉ quá không?"
Ái Niếp Niếp nói: "Có gì vô liêm sỉ? Chúng ta cũng là bán sức lao động, các ngươi có tiền muốn mua thì chúng ta bán, chuyện đơn giản thế thôi. Ngươi đồng ý cho chừng một triệu, ta sẽ bán luôn cả tài khoản trò chơi cho ngươi."
"Chín trăm năm mươi ngàn!"
"Chín trăm bốn mươi ngàn!"
Chân Hán Tử hỏi: "Nếu tỷ tỷ ta cho các ngươi một khoản tiền, các ngươi có thật lòng giúp tỷ ấy không?"
Pháo Thiên Minh do dự nói: "Nhân phẩm thì không bán đâu, dù sao cũng chưa đói khát đến mức như thế." Một Giới và Ái Niếp Niếp tán thành.
"Các ngươi thật sự thấy tỷ tỷ ta xấu xa đến vậy sao?"
Ba người đồng thanh nói: "Xấu xa! Xấu kinh khủng!"
Chân Hán Tử buồn rầu nói: "Đó là vì các ngươi không hiểu tỷ tỷ của ta, thật ra ta cũng không hiểu lắm. Nhưng ta nói cho các ngươi biết, sau này tỷ tỷ sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc nên mới tập luyện việc quyền thế trong trò chơi, cũng là để chuẩn bị tương lai đối phó với thực tế tàn nhẫn. Các ngươi phải biết, sau này tỷ tỷ sẽ phải giao tiếp với các quan chức, hối lộ, thương lượng, uy hiếp, dụ dỗ. Đây là điều không thể tránh khỏi."
Ái Niếp Niếp thở dài nói: "Nếu thật sự như vậy, thế thì tỷ tỷ của ngươi là một thiên thần rồi. Không những không đủ xấu, mà còn quá nhân hậu. Ngươi cần bảo tỷ tỷ của ngươi tập luyện thêm, sau này cô ấy sẽ phải đối phó với lũ sói già, đáng sợ hơn là bọn chúng đội lốt đầy tớ nhân dân."
Một Giới cười khổ nói: "Tiểu bằng hữu, chúng ta không hiểu tỷ tỷ của ngươi là vì không quen biết gì với cô ấy cả, nhưng ngươi cần phải thấu hiểu tỷ tỷ của ngươi. Sau này nếu có thể bỏ tiền được thì tốt, chứ e rằng cả thân thể cũng phải hiến dâng vài trăm lần. Ta nói thế có phải không tốt lắm không? Sẽ khiến độc giả hiểu lầm quan trường rất thối nát?"
Pháo Thiên Minh nói: "Nói bậy! Ta chỉ tiếc nước mình không có cơ quan phòng chống tham nhũng. Nhìn Na Uy kìa, nhận một lá cờ làm quà đã bị coi là nhận hối lộ rồi, vì họ cho rằng, ngươi đã lĩnh lương, việc đó là bổn phận của ngươi, nhận cờ là hưởng lợi ngoài luồng, phải bị thẩm vấn."
Chân Hán Tử nghi ngờ hỏi: "Không phải còn cục phòng chống tham nhũng sao?" Ba người đồng loạt khinh thường thằng nhóc này. Hừ, tôm tép cũng làm chuyện xấu, chẳng qua là cấp bậc thấp, chỉ giao dịch với cấp thấp, nộp lên dưới hai mươi ngàn mỗi năm...