Huyết Ảnh đứng dậy quan sát Pháo Thiên Minh, Tiểu Nhị, Vụ Trung Hoa và Tử Phi Tử. Hắn phải tìm ra ai trong bốn người ai là kẻ nhận nhiệm vụ giết Mã Không Quần, rồi NPC sẽ bắt ngay tại chỗ, sau đó mới có thêm hướng dẫn của hệ thống. Dáng vẻ ti tiện của Pháo Thiên Minh và Tiểu Nhị khi ra sức chỉ vào ngực mình khiến Huyết Ảnh tức điên lên, nhưng sức hấp dẫn của tuyệt đối không trọn vẹn đã giữ vững lý trí cho hắn.
"Chính là Tiểu Nhị, tuyệt đối không phải ta. Thật đấy, ta biết ngay tên này không có ý tốt mà. Ngạn ngữ có câu: Không phải tộc ta tắt có ý khác. Tuy nhiên nói thẳng ra thì câu này cũng không đúng lắm, xét về phân loại chủng tộc và dân tộc thì quá tuyệt đối rồi. Cho dù là nhắm vào người ngoài hành tinh thì có vẻ như..." Lời nói của Vụ Trung Hoa khiến Huyết Ảnh toát mồ hôi lạnh. Ban đầu hắn tưởng việc này đơn giản lắm, chẳng qua chỉ là chọn một trong bốn, người chơi nào phải đặc vụ, đâu có chuẩn bị tâm lý che giấy. Vốn chỉ cần nói ra nhiệm vụ ám sát Mã Không Quần thôi, ít nhất Vụ Trung Hoa sẽ nhìn về phía Tiểu Nhị. Nhưng Tiểu Tử Phi Tử đã báo trước cho Pháo Thiên Minh nên bốn người âm thầm xong xuôi. Mắt thấy Huyết Ảnh đang suy nghĩ, từ từ tiến lại gần bốn người...
"Thanh Mai Chử Trà nhà ngươi ... đến đây làm gì?" Huyết Ảnh bắt đầu hoài nghi.
"Ngươi đoán xem!"
"Ta đang đoán đây thây!" Huyết Ảnh bực bội, người chơi không phải đặc vụ, còn bản thân hắn cũng chẳng phải gián điệp. Giọng điệu lừa gạt tới chính hắn cũng cảm thấy không đúng. Hắn quay sang nhìn Lãnh Nhược Tuyết, hy vọng nữ tử thông minh này sẽ giúp mình...
"Thiên Địa Đồng Thọ!" Tử Phi Tử lợi dụng lúc Huyết Ảnh quay đi, lật tay rút kiếm đâm về phía sau lưng hắn. Huyết Ảnh giật mình, vội vàng tránh né chỗ hiểm, nhưng vẫn bị đâm xuyên qua. Tử Phi Tử chịu đau rút kiếm ra, Huyết Ảnh hóa thành ánh sáng trắng biến mất. Pháo Thiên Minh nhanh chóng kéo Tử Phi Tử đi, Hoa Mãn Thiên đứng gác ở cửa chính vung kiếm đâm vào ngực Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh rút kiếm ra xoay vòng, từ từ gạt ra, sau ba chiêu đã ép lui Hoa Mãn Thiên ba bước.
Mã Không Quần lạnh lùng cười một tiếng, đập tay xuống bàn rút một thanh đao, lao thẳng đến Pháo Thiên Minh đang chạy trên mặt bàn. Mới chạy đến giữa đường thì Tiểu Nhị quay người vung đao tung đao quang Thiên Tự đao trong Thiên Địa Tam Tuyệt Đao. Mã Không Quần đoán được sẽ có kẻ đánh úp nhưng không ngờ ánh đao như ánh trăng, lan rộng bốn mét vuông. Hắn lập tức dừng bước, đao trong tay xoay một cái tung ra một loạt đao quang. Hai luồng đao khí va chạm tiêu tan thành vô hình.
Hai trăm NPC xông lên tấn công, Vụ Trung Hoa đánh loạn song chưởng, chỉ ba chiêu là đoạt mạng người. Ba bên đều gặp nguy hiểm, Vân Tại Thiên và Công Tôn Đoạn, Hoa Mãn Thiên công kích Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh đã đặt Tử Phi Tử vào góc tường, đối mặt với ba cao thủ cùng tấn công, chỉ có thể mở hết tám thành nội lực vẽ vòng tròn phòng thủ. Y quyết định nếu hết nội lực mà không có biến cố gì khác sẽ tự mình chạy trốn, cứu được mạng nào hay mạng ấy, lúc này mà nói đạo nghĩa cũng sẽ bị Vụ Trung Hoa cho là ngu ngốc.
"Tiểu Bạch! Con mẹ nó sao ngươi không giúp?"
Diệp Khai trầm ngâm rồi nói với Tiểu Hắc: "Ta nói thật với ngươi, thực ra hai ta đã lẫn lộn thân phận. Ta mới là người trả thù, ta mới là người con bị Mã Không Quần giết cha.
"Ngươi nói dối!" Tiểu Hắc nghiến răng nói.
"Ta không hề!"
Tiểu Hắc đã tin lời Diệp Khai, nhưng cây đao trong tay hắn ta siết chặt hơn.
Diệp Khai thở dài: "Ta đã tha thứ cho hắn rồi. Chỉ có lỗi với ngươi thôi, để người vô tội như ngươi sống trong thù hận suốt mười tám năm. Ta vẫn không biết phải nói sao cho đúng, thực sự xin lỗi ngươi."
Tiểu Hắc im lặng một hồi lâu rồi nói: "Ngươi có biết tại sao tên ta là Hồng Tuyết không? Bởi vì mười tám năm trước, toàn bộ tuyết ngoài Mai Hoa am đã bị nhuộm đỏ. Cái tên này luôn nhắc nhở ta rằng báo thù là sự lựa chọn duy nhất của ta, thậm chí ta ở bên nữ nhân tay ta vẫn đặt trên chuôi đao." Lại im lặng một lúc rồi nói: "Cảm ơn ngươi đã nói với ta, bây giờ ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ta không cần phải căm ghét bất cứ ai nữa."
"Các ngươi nói chuyện xong rồi thì mau giúp đi..." Tiểu Hắc và Diệp Khai toát ra hai luồng sát khí khiến Pháo Thiên Minh ngậm miệng lại, thầm rủa: Mẹ nó! Đợi sư phụ ngươi xuất quan, xem ta phỉ báng ngươi như thế nào.
Lúc này nội lực của Tiểu Nhị đã cạn, đao của Mã Không Quần chém xuống. Đột nhiên thấy lưỡi đao lóe lên, bảo đao trong tay Mã Không Quần gãy làm đôi. Không ai có thể miêu tả tốc độ của nhát đao đó, khi mọi người quay sang nhìn Tiểu Hắc, dao của hắn ta đã về vỏ, không ai nhìn rõ hình dáng thanh dao.
"Mã đường chủ, xin gọi mọi người dừng tay." Diệp Khai lật tay, một phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn không nhìn Mã Không Quần, chỉ lặng lẽ ngắm phi đao trong tay. Chủ nhân của thanh phi đao này từng dạy hắn: Hận thù chỉ đem lại đau khổ và hủy diệt, còn tình thương và khoan dung mới là vĩnh cửu.
"Tiểu Lý Phi Đao?" Mã Không Quần toát mồ hôi lạnh, nếu nói chứng kiến đao pháp của Tiểu Hắc còn có thể dùng mạng người để đánh đổi, thì thanh phi đao huyền thoại này là hắn ta tuyệt đối không thể tránh khỏi. Không phải hắn thiếu tự tin, mà vì thanh đao này quá nổi tiếng."Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát."
"Dừng tay!" Mã Không Quần gầm lên, mọi người dừng lại.
Pháo Thiên Minh bước tới trước mặt Diệp Khai, cũng rút ra một thanh phi đao, đoạt lấy phi đao trong tay Diệp Khai, so sánh hỏi: "Có gì khác nhau? Tại sao phi đao của ngươi mạnh hơn, còn phi đao của ta thì không có uy lực gì?"
"Bởi vì ta chỉ có một mạng, nên uy lực phải lớn hơn một chút. Ta cũng rất bất đắc dĩ." Diệp Khai mỉm cười đi đến bên cạnh Mã Không Quần, bắt đầu thì thầm.
"Tiểu Hắc, đao của ngươi thật quá... không nhìn rõ, có thể rút ra cho ta xem không?"
"Ta không cần rút đao nữa, nếu ngươi muốn ta có thể tặng đao cho ngươi." Tiểu Hắc thật sự đưa thanh đao màu đen tới.
"Thái Cực đao? Mẹ nó chứ, ngươi có thể dạy luôn đao pháp cho ta không?"
"Không thể!" Tiểu Hắc đột nhiên cười nói: "Tuy nhiên, ta nghĩ sau này sẽ không còn hòa thượng nào đến quán rượu tìm ngươi gây chuyện nữa."
Pháo Thiên Minh bất mãn nói: "Đao thì ngươi cất kỹ đi, nói cho cùng ba người chúng ta chạy đến chỗ hoang vu này một chuyến cũng chẳng có phần thưởng gì à?"
Y quay sang nhìn Tử Phi Tử nói: "Chỉ có một mình hắn lấy được chân giải thôi."
Diệp Khai xoay người nói: "Đương nhiên là có, nhờ các ngươi giúp đỡ mới giải quyết được mối thù hận này. Hơn nữa, các ngươi chống đỡ được lâu như vậy, thực sự khiến ta bất ngờ."
Mã Không Quần gật đầu ra lệnh: "Lấy bảo đao ra." Sau khi đao được mang ra, Mã Không Quần đưa đao cho Tiểu Nhị.
"Thu Thủy đao, tấn công phòng thủ bình thường, chất lượng cực tốt. Tất cả đao pháp tăng thêm 2 cấp. Ôi trời đất ơi, đã quá!" Tiểu Nhị ôm hôn Mã Không Quần. Mã Không Quần vô cùng kinh tởm, lau mặt mình.
"Của ta đâu, của ta đâu?" Vụ Trung Hoa nôn nóng hỏi.
"Ngươi cho hay ta cho?" Diệp Khai hỏi Tiểu Hắc.
"Ông chủ quá bất lương, đã bán ta 400 vàng rồi. phần ngươi để lại cho ông chủ đi!" Tiểu Hắc lấy bí tịch ra nói: "Nội công chân giải."
"Trời ạ, ta muốn chân giải, ta muốn đả thông Nhâm Đốc." Pháo Thiên Minh căng thẳng, rõ ràng phần thưởng của mình là rác rưởi.
"Vậy trước tiên cho Chử Trà đã!" Lời của Vụ Trung Hoa vừa dứt, tất cả nam nhân, kể cả NPC cấp thấp đều cùng khinh miệt Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh cũng chẳng để ý. Có điều, Diệp Khai bổ sung thêm câu: "Ngươi chắc chắn rồi chứ?" khiến tay Pháo Thiên Minh lại rút về.
"Tiểu Bạch, ta rất căm ghét ngươi!" Pháo Thiên Minh thấy Diệp Khai cười xấu xa nên do dự, sợ rằng đây là chân giải tuyệt học Tiểu Lý Phi Đao, bản thân mình sẽ thiệt thòi đến tận ngoài không gian. Nhưng nếu đây chỉ là lời nói bịp bợm của hắn, thế thì dùng gậy sắt chọc Nhâm Đốc cũng không thủng."Cho Vụ Trung Hoa đi!" Pháo Thiên Minh khóc lóc: "Tiểu Bạch, nếu ngươi lừa bịp ta, ta sẽ tới nói tốt vài lời với sư phụ của ngươi, để ngươi cũng được học được phi đao nửa vời."