Võng Du : Kẻ Địch Của Toàn Bộ Server (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377 - Kinh Nghiệm Đánh Nhau

Chương 377 - Kinh Nghiệm Đánh Nhau
Chương 377 - Kinh Nghiệm Đánh Nhau

Editor: Kingofbattle.

Ánh mắt đảo quanh, Giang Hàn nhìn thấy trên màn hình tivi trong phòng có hiện lên dòng chữ.

"Các vị tuyển thủ dự thi đến từ các quốc gia xin chú ý, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu vào khoảng 10 sáng ngày mai, đến lúc đó mời tiến vào sân thi đấu tham dự nghi thức khai mạc, chúc mọi người trò chơi vui vẻ!"

Bởi vì hắn đặc biệt đến hiện trường trước khi tổ chức thi đấu, cho nên thời gian ở lại sẽ khá ngắn.

Kể từ đó, có thể tránh được rất nhiều xung đột.

Thời gian còn sớm, Giang Hàn tiến vào phòng trang bị sẵn máy chơi game, tiến vào trò chơi.

Xin giải thích một chút, Vĩnh Hằng áp dụng công nghệ nhận diện mống mắt, bởi vậy mỗi người sẽ có một số thứ tự, không cách nào thay đổi, cho nên hắn không cần lo lắng đăng nhập vào thiết bị khác thì sẽ bị trộm tài khoản.

......

"Bá!"

Ánh sáng chói lọi lóe lên, Giang Hàn xuất hiện ở Hải Tâm Thành.

Đúng vào ban đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, trên trời lấp lánh ánh sao, mặt trăng tròn vành vạnh rọi xuống nhân gian, như phủ một lớp sương mỏng trên mặt đất, khiến cho bầu không khí yên tĩnh càng thêm an lành.

Giang Hàn vừa mới online, Kiếm Thần mặc một bộ áo trắng từ đằng xa nhanh chóng tới gần, hỏi thăm: "Thành chủ, kế tiếp chúng ta nên đánh tòa thành thị nào?"

"Thế lực Chư Thần cùng phe Hắc Ám có hành động gì sao?" Giang Hàn không có trực tiếp trả lời câu hỏi.

"Tạm thời không có, nhưng gần như toàn bộ chủ thành cấp một khu Anh Quốc cùng khu Mỹ Thụy đều bị bọn họ chiếm lấy."

"Vậy đánh khu Hằng Hà! " Giang Hàn trầm ngâm một lát, nói rõ ra: "Tìm chủ thành cấp một gần với Tòa Thành Tà Ác mà Tà Ác Trớ Chú· Lore đang trấn thủ!"

"Tốt! "

Kiếm Thần gật đầu: "Ta đi thông báo cho mọi người."

"Ngươi không hỏi nguyên nhân sao? " Giang Hàn kinh ngạc.

Hắn làm như vậy, tự nhiên là muốn Lore thuận lợi buông bỏ Tòa Thành Tà Ác, do đó tiến vào hạch tâm tổ chức phe Hắc Ám.

Dù sao dựa vào tình huống trước mắt mà suy đoán, Lore thuộc về Ma Thần thích làm theo ý mình, nếu như không có nguyên nhân mà đi thân cận với thế lực cao tầng phe Hắc Ám, khó tránh khỏi rước lấy hoài nghi.

Hiện tại ra tay giúp đối phương, tất cả đều trở nên hợp tình hợp lý, cũng làm cho hận ý của Lore thêm sâu sắc, tránh cho cao tầng phe Hắc Ám nảy sinh nghi ngờ.

"Ngươi đã lựa chọn làm như vậy, nhất định có đạo lý riêng, ta tin tưởng ngươi." Kiếm Thần lắc đầu, hé miệng cười cười.

"Cũng là ngươi tốt với ta......"

Giang Hàn thở dài: "Bây giờ ta ở ngoài thế giới hiện thực, đều bị khi dễ đến thảm rồi! "

"Thiệt hay giả? "

Đông Phương Nhất Tâm nghiêng đầu, đôi con ngươi trong suốt mang theo nghi hoặc: "Ngươi còn bị người khác khi dễ ư? "

"Đương nhiên! "

Giang Hàn gật đầu như giả tỏi, kể lại chi tiết: "Ta ở thế giới khác không có mạnh như trong Thiên Hằng Đại Lục, hiện tại đang ở trong một tòa kiến trúc giống như thành trấn cấp ba, bên ngoài rất nhiều người đều muốn công thành, nếu như không phải mượn nhờ đạo cụ cùng loại với Mặt Nạ Vô Tướng tránh thoát một kiếp, ta suýt đã phơi thây nơi hoang dã!"

Nhớ tới cảnh ngộ bi thảm trong hiện thực, hắn lại nghẹn ngào.

Hảo huynh đệ Vương Khải của hắn, đã vô cớ hy sinh phía dưới quân đoàn công thành.

"Cái này......"

Đông Phương Nhất Tâm nhíu mày, tin là thật: "Ta nghe nói thế giới các ngươi không có lực lượng nguyên tố, tất cả mọi người là dân bản địa g thực lực bình thường?"

"Ừ. "

Giang Hàn gật đầu nói: "Không cách nào tu luyện. "

"Nếu không ta dạy cho ngươi mấy chiêu? " Đông Phương Nhất Tâm đề nghị: "Sau khi nắm giữ, dư giả đối phó người bình thường!"

"Đinh!"

Hệ thống nhắc nhở: Kiếm Thần· Đông Phương Nhất Tâm quyết định truyền thụ cho ngươi kinh nghiệm đánh nhau, có đồng ý hay không?

Kinh nghiệm đánh nhau?

Quá tuyệt!

"Xác định! "

Giang Hàn lựa chọn đồng ý.

"Đinh!"

Hệ thống nhắc nhở: ngài đạt được nhiệm vụ thú vị ẩn tàng【 Kinh Nghiệm Đánh Nhau】( độ khó:A)!

【Kinh Nghiệm Đánh Nhau】( độ khó:A)

Giới thiệu sơ qua: đánh nhau ngoại trừ khí thế phải đủ ra, kinh nghiệm cũng rất quan trọng.

Yêu cầu của nhiệm vụ: dùng thực lực người bình thường đối kháng với Kiếm Thần· Đông Phương Nhất Tâm, thành công kiên trì trong năm phút.

Phần thưởng nhiệm vụ: không.

......

Nhiệm vụ thú vị mẹ nhà nó!

Giang Hàn bất lực chửi đổng.

"Đến, thử tấn công ta. "

Đông Phương Nhất Tâm vẫy tay, giải thích nói: "Không nên sử dụng bất luận kỹ năng gì, chỉ cần sử dụng thực lực người bình thường đối kháng, thứ gọi là kinh nghiệm đánh nhau, không phải là để giết người, học tập lý thuyết ngay từ đầu không có quá nhiều ý nghĩa, nắm giữ kỹ năng trong thực chiến mới là vương đạo. "

"Tốt! "

Giang Hàn giơ nắm đấm xông lên trước.

Trơ mắt nhìn xem nắm đấm lao tới, Kiếm Thần tránh đi một cách hời hợt, ngay sau đó đưa tay bắt lấy cái cổ Giang Hàn, dùng một chân gạt hắn, dễ dàng quật ngã Giang Hàn, sau đó lại nâng hắn dậy.

"Tiếp tục, cứ từ từ, ngươi sẽ tìm ra kinh nghiệm. "

"......"

Sau đó mấy giờ, Giang Hàn hết sức chăm chú mà gia tăng kinh nghiệm đánh nhau, cơ bản là một vòng tuần hoàn lao tới tiến công, ngã xuống đất, trong lúc đó Kiếm Thần thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm, giúp hắn nhanh chóng nắm giữ kỹ năng.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

Nói không chừng thật sự phát sinh xung đột, học được phòng thân cũng rất tốt.

"Không sai, ngộ tính của ngươi rất cao, tuyệt đối là hảo thủ trời sinh đánh nhau, chẳng qua là khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến." Kiếm Thần cho ra đánh giá: "Vốn ngươi chỉ có thể chống đỡ vài giây, hiện tại đã có thể ngăn cản 20, 30 giây!"

"Không đủ! "

Giang Hàn lắc đầu, tự trách nói: "Dạng này, thời gian ta kiên trì quá ngắn, mấy lần đều không được, căn bản là không thỏa mãn Đông Phương lão sư!"

"......Hừ! "

Gương mặt Kiếm Thần đỏ ửng, tức giận mà trợn mắt nhìn Giang Hàn: "Còn có tâm tình nói giỡn, xem ra đúng là chưa đủ mạnh!"

"Cái gì, ngay cả độ mạnh cũng chưa đủ?" Sắc mặt Giang Hàn trắng bệch.

"Ngươi! "

......

Hôm sau.

Giang Hàn đứng dậy bước ra khỏi máy chơi game, tinh thần sáng láng.

Tuy nói cả đêm đều bị ngược đãi, nhưng rất thú vị, trên đường Kiếm Thần còn thỉnh thoảng chế nhạo, nói ra một vài câu đùa khiến người xấu hổ, khiến cho hắn rất ngượng ngùng.

"Đinh!"

Hệ thống nhắc nhở: tuyển thủ dự thi xin chú ý, xin có mặt tại sân thi đấu đúng 10 giờ sáng!

Thời gian không còn sớm, Giang Hàn lập tức rời khỏi phòng tổng thống, mang mặt nạ lên, tiến vào sân thi đấu.

Khi hắn bước vào sân thi đấu rộng lớn tràn ngập cảm giác hiện đại, đưa mắt nhìn lại, rất nhiều tuyển thủ đã ngồi xuống chỗ chờ đợi, biển người xung quanh như thủy triều mãnh liệt, người trong khán đài nhốn nháo.

Bất quá, vì phòng ngừa người xem tiến vào sân thi đấu, giữa tuyển thủ cùng người chơi được ngăn cách bằng một lớp thủy tinh, cho dù có chút ảnh hưởng đến chuyện quan sát thực tế, nhưng vẫn không đủ chỗ ngồi, tiếng người huyên náo.

"Nhất Giang Hàn Thủy chính là nhân viên Nhà Phát Hành, thật đúng là dám đến hiện trường? ! "

"Vĩnh Hằng Chi Tử, ta là fan hâm mộ của ngươi!"

"Lắm trò tào lao mau bắt đầu đi..., đáng tiếc mang theo mặt nạ, có người nào hung ác từ bỏ chức nghiệp kiếm sống làm ra cống hiến giúp mọi người hay không? "

......

Trong tiếng ồn ào vang dội, Giang Hàn đón lấy vô số ánh mắt, đi vào chỗ ngồi tuyển thủ khu Đông Phương, ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.

Hành động của hắn trong game, trong đám người chơi có khen có chê, chuyện này rất bình thường.

Trong trò chơi, hắn gặp tình cảnh này quá nhiều.

Chút người này không hù được hắn.

"Nhất Giang Hàn Thủy, may mắn gặp được!"

Nam tử ngồi ở chỗ thứ hai ôm quyền cười nói.

Giang Hàn quay đầu dò xét, chỉ cảm thấy nam tử có gương mặt rất quen mắt, lập tức nhận ra, vui vẻ nói: "Là ngươi, bạn chí thân của ta? "

Nhất Hồ Lão Tửu: "......"

Khá lắm, không hổ danh là ngươi!

Mới mở miệng đã khiến người khác mất hứng.

"Khục, huynh đệ gọi ta Lão Tửu là được, có muốn trực tiếp chào hỏi mấy vị bạn hữu khác hay không?" Nhất Hồ Lão Tửu cầm lấy điện thoại, nhắm ngay Giang Hàn: "Ta đang livestream quá trình tham gia thi đấu."

"Ngươi còn làm trò này?" Giang Hàn dở khóc dở cười.

Nhất Hồ Lão Tửu há hốc miệng: "Cũng hết cách, đi ra bên ngoài, tất cả mọi người cũng không dễ dàng. "

"Ta không thích bị phát sóng trực tiếp, dễ ngượng ngùng. " Giang Hàn nhã nhặn từ chối.

"Ngươi......"

Nhất Hồ Lão Tửu muốn nói lại thôi.

Giang Hàn nghi hoặc: "Ta làm sao vậy? "

"Ngươi còn biết ngượng ngùng? " Nhất Hồ Lão Tửu cảm giác mở rộng tầm mắt.

Phải biết rằng, người đang ngồi cạnh hắn, ở trong trò chơi chính là đại lão phong vân một cõi, làm mưa làm gió khắp nơi, quấy thế lực các quốc gia đến rối loạn, bị vô số người chơi chửi rủa.

Nếu ngươi là người dễ xấu hổ, còn có thể gánh vác được phương diện áp lực tinh thần sao?

"Ngươi không hiểu, trong trò chơi đều là ta diễn thôi." Giang Hàn xúc động thật lâu: "Đi ra bên ngoài, tất cả mọi người đều không dễ dàng. "

Nhất Hồ Lão Tửu: "......"

......

Bình Luận (0)
Comment