Võng Du : Kẻ Địch Của Toàn Bộ Server (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378 - Lên Sân Khấu Trò Chuyện

Chương 378 - Lên Sân Khấu Trò Chuyện
Chương 378 - Lên Sân Khấu Trò Chuyện

Editor: Kingofbattle.

Hiện trường thi đấu, không quan tâm hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh, cùng với vô số ánh mắt đang chiếu tới đây, hai người vẫn cười cười nói nói.

Ngươi diễn thôi?

Vậy ngươi diễn cũng quá thật đi?

Nhất Hồ Lão Tửu nhịn không được chửi thầm.

"Hừ!"

Nam tử vóc người cường tráng ngồi ở ghế thứ ba, mặc quần áo cao bồi, hắn nghe hai người trò chuyện, không khỏi hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có vẻ âm trầm, nhìn chằm chằm vào Giang Hàn một hồi lâu, ánh mắt mang theo vài phần ý tứ dò xét: "Dấu đầu lòi đuôi!"

Hắn nói lời này cũng không giấu giếm, âm thanh không nhỏ, vừa vặn đủ cho Giang Hàn nghe thấy, khiến cho người kia có chút nhíu mày, ánh mắt thoáng dời sang: "Đồ Lục Nhân Gian? "

Về Đồ Lục Nhân Gian, hắn vẫn còn nhớ chút đỉnh.

Sỡ dĩ hắn có thể gia nhập phe Hắc Ám, Quần Anh Minh chiếm công đầu!

Nhớ ngày đó, hắn gặp tình thế nguy hiểm, là do Đồ Lục Nhân Gian ra lệnh một tiếng, phái 2000 người chơi đến trợ giúp, cứu giúp hắn trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

"Biết rõ còn hỏi!"

Sắc mặt Đồ Lục Nhân Gian không tốt cho lắm.

Hắn suất lĩnh Quần Anh Minh, ở giai đoạn đầu trò chơi từng "chiếu cố" Nhất Giang Hàn Thủy, cho dù sau này vẫn phát triển, nhưng cũng gặp không ít trở ngại.

Cũng may mắn là sau này Nhất Giang Hàn Thủy bị cuốn vào nhiệm vụ, bỏ chạy đi đối nghịch với NPC, thậm chí còn làm cho cả Thiên Hằng Đại Lục loạn bát nhào, nếu như đối phương vung tay hô to, thành lập công hội người chơi, chỉ sợ khu Đông Phương sẽ biến thành một nhà độc chiếm.

"Ta nhớ hình như ngươi là Kỵ Sĩ Thần Thánh của Quang Minh Giáo Đình, không sai chứ?" Giang Hàn cười mỉm nói.

"! ! ! ! "

Nghe vậy, trong lòng Đồ Lục Nhân Gian nhảy lên, thiếu chút nữa đứng bật dậy, quay mạnh đầu ngó qua: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ngươi dám nói ra tục danh của sư phụ ngươi không?" Giang Hàn nói thẳng: "Ta đang định tới viếng thăm một lần.... "

Nhất Hồ Lão Tửu: "......"

Nghe hai người đấu võ mồm tràn đầy mùi thuốc súng, hội trưởng Đồ Thần Các bị kẹp ở giữa cũng thấy áp lực.

Viếng thăm một lần...!

Uy hiếp trắng trợn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Nếu như Đồ Lục Nhân Gian dám nói ra tục danh đạo sư, xem chừng ngày mai sẽ là người tóc đen tiễn đưa người tóc bạc.

"Không nhọc ngài đại giá quang lâm." Đồ Lục Nhân Gian quyết đoán chịu thua.

Họa là từ miệng mà ra!

Biết rõ không thể cứng, cho nên hắn đành thu lại.

"Ha ha......"

Giang Hàn cười nhạt, không nhìn hắn nữa: "Đây mới gọi là dấu đầu lòi đuôi."

"Ta......"

Đồ Lục Nhân Gian nghẹn họng, sắc mặt đỏ lên, hai tay bóp chặt, muốn nổi đóa mà vẫn cố nhịn.

Đối phương ăn nói khéo léo, khua môi múa mép như bôi mỡ, thật muốn cãi nhau, mười người như hắn cũng không đấu lại Nhất Giang Hàn Thủy.

Nghi thức khai mạc còn chưa bắt đầu, tuyển thủ dự thi lục tục đến khán đài, dần dần lấp đầy chỗ ngồi còn trống.

Bởi vì ngồi ở vị trí đầu tiên, hơn nữa là với tư cách chủ nhà, khu vực nằm ở trung tâm, Giang Hàn dù bận vẫn ung dung, lặng yên nhìn đám nhân viên cố sức chuẩn bị, đang kiểm tra đủ loại thiết bị.

Có đôi khi, nhân viên Nhà Phát Hành nhìn thấy hắn, trong mắt lại toát ra vài phần sùng kính, khiến cho hắn chẳng hiểu ra sao.

"Hàn Thủy lão ca? "

Đột nhiên, bên tai Giang Hàn truyền tới giọng nói quen thuộc.

Quay đầu nhìn lại, người lên tiếng là một thanh niên mặt mày cân đối, mày rậm mắt to, được người hầu trợ giúp, đẩy xe lăn tới bên cạnh hắn, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình.

Cho dù hai chân thanh niên được thảm che lấy, nhưng Giang Hàn vẫn có thể nhận ra điểm khác biệt so với nửa thân trên, hai chân dưới đặc biệt gầy yếu, không thê đi lại.

"Có thể đoán ra ta là ai không?" Thanh niên cố ý hỏi.

"Duy Tiền Đa Nhĩ! " Giang Hàn cười đáp lại: "Rất vui được gặp!"

Về tình huống ngoài đời của Duy Tiền Đa Nhĩ, hắn cũng không hiểu rõ, mọi người trong game đến từ năm sông bốn biển, mặc dù hữu duyên gặp mặt, tề tụ một chỗ, cũng sẽ không hỏi nhiều.

Chẳng qua là hắn còn nhớ từng nghe Duy Tiền Đa Nhĩ nói ra thân thể trong hiện thực có chút vấn đề, nhưng mà chỉ nói qua loa không chi tiết.

"Duy Tiền Đa Nhĩ, hai chân của ngươi không có sao chứ?" Nhất Hồ Lão Tửu nhịn không được xen vào, sắc mặt ân cần.

Quan hệ giữa hắn và Duy Tiền Đa Nhĩ trong game không thân lắm, nhưng tóm lại là biết, cũng không có mâu thuẫn gì.

"Không có sao!"

Duy Tiền Đa Nhĩ cười hắc hắc, hồn nhiên chẳng thèm để ý: "Chẳng qua là hai cái chân vừa sinh ra đã bị liệt mà thôi!"

"Được lắm, rất lạc quan! " Giang Hàn không biết nói gì.

"Ừ! "

Nhất Hồ Lão Tửu gật đầu, rất tán đồng.

Chẳng qua là hai chân vừa sinh ra đã bị liệt mà thôi......

Câu nói hời hợt này mười phần chân thật, làm cho người nhói lòng, duy nhất tương đối đáng tiếc chính là, Duy Tiền Đa Nhĩ đè nặng trọng âm ở chữ "hai cái chân", khiến cho hương vị có chút kỳ quái.

Về sau, mọi người lại tán gẫu vài câu, mắt thấy sự kiện sắp khai mạc, Duy Tiền Đa Nhĩ nhắc nhở người hầu giúp hắn đẩy tới chỗ ghế.

"Bành! "

Ánh lửa bắn ra bốn phía, đèn đóm sáng rực đủ màu, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một nữ minh tinh cực hot lên đài ca múa khiêu vũ, khiến cho bầu không khí náo nhiệt, ở dưới khán đài dội lên từng đợt hoan hô.

"Lão bà! Lão bà! "

"Nữ minh tinh này..., thật xinh đẹp!"

"Bộ ngươi không biết Liễu Tinh Nguyệt sao? Ta đặc biệt tới đây xem nàng chủ trì nghi thức khai mạc, người đứng đắn ai lại xem đám đàn ông chơi game chứ...!"

......

Sau khi tiết mục kết thúc, giọng nói hùng hậu của người chủ trì vang lên, mang theo nụ cười chuyên nghiệp: "Chào mọi người, ta là người chủ trì, gọi là Trần An."

"Ta là Liễu Tinh Nguyệt, các bạn ở khán đài, còn có người xem trước TV, chào mọi người."

Nữ minh tinh theo sát phía sau, trên mặt nàng trang điểm nhẹ, bởi vì khiêu vũ mà hơi thở không đều, chào hỏi cùng mọi người, đáp lại nàng là rất nhiều tràng vỗ tay hoan hô.

......

Nhìn thấy hai người trên đài bắt đầu khen nhau tới tấp, trò chuyện hăng say, Giang Hàn mặc kệ, chỉ hy vọng trận đấu nhanh bắt đầu.

Bất quá, người quay phim bên cạnh lại khiến hắn có chút câm nín.

"Anh bạn, ở đây nhiều game thủ chuyên nghiệp như vậy, có thể đừng chĩa máy quay vô mặt ta được không?" Giang Hàn quay đầu nhìn ống kính cực lớn, vội nhắc nhở: "Ta mang mặt nạ, đây cũng không phải gương mặt ta. "

Nếu như hiện trường không có màn ảnh lớn, hắn cũng chẳng quan tâm, vấn đề là vừa ngẩng đầu là nhìn thấy mình ở trên màn ảnh lớn, hơn nữa góc quay còn không chịu thay đổi, khiến hắn dở khóc dở cười.

Cũng cái tội quá đẹp trai!

Lỗi của ta!

"Thần tượng, ta cũng không muốn, rất nhiều người tới đây để nhìn ngươi trực tiếp, đạo diễn bắt ta cố gắng quay ngươi, bằng không thì không đủ sức nóng." Người quay phim vội vàng xin lỗi.

Giang Hàn: "......"

Được!

Cũng là vì cuộc sống, cũng không nên so đo với người ta.

Sau đó, hai người trên đài giới trò chuyện cả buổi, người chủ trì đột nhiên dời chủ đề, ngay khi Giang Hàn cho rằng sắp tuyên bố quy tắc thi đấu, đột nhiên mục tiêu chuyển qua hắn: "Mọi người đều biết, người chơi nổi danh nhất Vĩnh Hằng chính là Nhất Giang Hàn Thủy, hôm nay chúng ta có diễm phúc nhìn thấy Nhất Giang Hàn Thủy tham gia thi đấu trực tiếp, cho nên người chủ trì muốn mời hắn bước lên đài trò chuyện vài câu, mọi ngươi cảm thấy thế nào?"

Giang Hàn: "......"

Hai người các ngươi trò chuyện còn chưa đủ, còn muốn mời ta lên, cái này ai đồng ý xem chứ...?

Tất cả mọi người đều là đến đây xem thi đấu mà?

"Tốt! ! "

"Rốt cuộc hôm nay có thể nhìn thấy người thật, mẹ nó thật kích động!"

"Có thể tên chó này chính là người do Nhà Phát Hành chuẩn bị hay không?"

......

Trong nháy mắt, nghi thức khai mạc bị đẩy lên cao trào, nhiệt độ cực nóng, có quan hệ trực tiếp với người xem trực tiếp, số lượng người xem nhanh chóng tăng lên.

Không thể làm gì, Giang Hàn đứng dậy lên đài, chào hỏi người xem: "Chào mọi người, ta là Nhất Giang Hàn Thủy! "

Lập tức, vô số tiếng thét gào, khiến cho tuyển thủ dự thi dưới đài nhao nhao cười khổ.

Vĩnh Hằng Chi Tử, đây cũng không phải là hư danh!

"Xin chào ngài Nhất Giang Hàn Thủy, mặc dù mọi người đều biết ngài có thành tựu phi phàm trong game Vĩnh Hằng, nhưng chắc hẳn trong quá trình ngài chơi game, cũng sẽ gặp được rất nhiều chuyện khó giải quyết, xin hỏi ngài cảm thấy cho tới hiện tại, thời kì khó khăn nhất chính là lúc nào?" Người chủ trì Trần An vội vàng đổi chủ đề, miễn cho quá nhạt nhẽo: "Có thể chia sẻ cho mọi người một chút không? "

"Thời kỳ khó khăn nhất......"

Giang Hàn trầm ngâm một tiếng, nói ra: "Vậy hẳn là thời kì tân thủ. "

"Tại sao lại là thời kỳ tân thủ? " Người chủ trì tiếp tục khơi gợi chủ đề.

"Bởi vì vào lúc đó, ta ở Tân Thủ thôn cầm lấy thủ sát Boss Thanh Đồng toàn bộ máy chủ, lại chuyển chức thành chức nghiệp ẩn duy nhất, còn được kỹ năng cấp S." Giang Hàn kể lại chi tiết.

Người chủ trì: "......"

Mọi người: "? ? ? "

Đây là khúc dạo đầu của quá trình hack game của ngươi, khó khăn ở đâu chứ?

"Cho nên, khó khăn nằm ở đâu?" Liễu Tinh Nguyệt cũng bị khơi gợi ra hứng thú.

Câu trả lời của Nhất Giang Hàn Thủy, thật sự ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho nàng rất muốn biết đáp án.

"Về sau Long Đằng Vạn Lý dùng 500 vạn mua mạng của ta, lúc ấy ta lựa chọn chơi tiếp, thật sự rất khó khăn." Giang Hàn thổn thức không thôi: "Nếu như hắn chịu bỏ ra mấy ngàn vạn, nói không chừng ta cũng bán luôn."

Lúc ấy, thật sự quá khó khăn!

Mỗi lần nhớ tới, cũng không biết mình là mình đã vượt qua như thế nào.

Long Đằng Vạn Lý: "......"

......

Bình Luận (0)
Comment