Editor: Kingofbattle.
"Ngươi nói nghiêm túc? " Đinh Dũ nghe mà hồ đồ.
Nhớ nhà!
Lời này tốt ra từ trong miệng Nhất Giang Hàn Thủy, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị!
"Ba ngày sau, chẳng biết sống chết." Sắc mặt Giang Hàn nghiêm túc nói: "Nếu như là ngài, chỉ chăm chăm để ý tới mình, hoàn toàn không lo lắng tới cha mẹ nuôi dưỡng ngài sao?"
"Chuyện này......"
Đinh Dũ cực kỳ rung động, không ngờ tới Nhất Giang Hàn Thủy lại có hiếu tâm như thế: "Được rồi, ta kiểm tra thử xem!"
Nói xong, lão quay người rời khỏi.
Rất hiển nhiên, hành vi tiếp theo của lão không thể công khai.
Nhìn qua bóng lưng Đinh Dũ rời đi, trong lòng Giang Hàn càng rõ ràng, tất nhiên là lão muốn nhờ Trật Tự Hạch Tâm tìm kiếm mảnh vỡ pháp tắc trong Vĩnh Hằng, nhờ đó mà giúp lão tìm ra vị trí địa cầu.
Dường như toàn bộ quá trình cũng không quá khó, ước chừng sau hai phút, Đinh Dũ đã quay trở về, nói ra: "Trước tiên phải tới Tùng Vân Đại Lục, sau đó đi về phía nam tiến hành bước nhảy không gian, chỉ cần nhờ cường giả Vương cảnh am hiểu năng lực không gian, tiêu tốn vài tiếng là đến được cố hương của ngươi."
"Tốt!"
Giang Hàn gật đầu.
Mấy tiếng ngắn ngủi, đúng là nhanh vượt quá sức tưởng tượng!
Lúc trước kẻ đuổi giết chậm chạp không tới, xem chừng bởi vì Trật Tự Hạch Tâm đang ở vào trong tay Đinh Dũ, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Nguyên Đế không xác định được vị trí địa cầu.
"Ta sẽ hộ tống ngươi trở về." Đinh Dũ biểu hiện rất nhiệt tình: "Đứa trẻ hiếu thảo giống ngươi, thật sự khiến người người ưa thích."
Giang Hàn cười nhạt một tiếng: "Tùy ngài."
Khẳng định Đinh Dũ không tin hắn hoàn toàn, sợ hắn làm ra ý đồ gì xấu, bởi vậy rất cẩn thận, phải cam đoan hắn ở trong tầm mắt của lão.
Ngẫm lại cũng đúng, chính mình bỏ biết bao công sức mưu đồ lật đổ Nguyên Đế, đến thời khắc mấu chốt làm sao có thể tùy tiện, vì nhỏ mất lớn.
Bàn bạc trong giây lát, hai người quay lại khán đài.
"Có nắm chắc hay không?" Đông Phương Nhất Tâm thấp giọng hỏi thăm.
Giang Hàn lắc đầu: "Khó nói. "
"Đứa nhỏ này đặc biệt hiếu thảo, nói phải về nhà gặp cha mẹ. " Đinh Dũ thổn thức kể lại: "Cho nên ta liền giúp hắn xác định vị trí, tự mình đưa hắn trở về."
"Đúng vậy!"
Giang Hàn gật đầu, ý vị sâu xa nói: "Đinh tiền bối ngài quá tốt!"
Không thể không nói, Đinh Dũ rất thận trọng, sẽ không cho hắn một tia cơ hội phản bội, kể cả hiện tại nói ra mục đích của hắn, ý định quá rõ ràng, chính là trực tiếp nói cho hắn biết, đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn.
"Ta cũng đi!" Đông Phương Nhất Tâm nói một câu.
"A...? "
Giang Hàn cùng Đông Phương Viễn đều sửng sốt, lập tức cùng mở miệng: "Ngươi đi theo làm gì?"
"Ngươi đi gặp cha mẹ, ta cũng phải gặp một lần, dù sao đây là chuyện phải làm." Đông Phương Nhất Tâm trịnh trọng nói.
"Không thể! "
Nghe vậy, Đông Phương Viễn liền phản đối: "Làm gì nhanh vậy!"
Lúc này mới quen bao lâu?
Nếu như con gái bảo bối đi theo Nhất Giang Hàn Thủy trở về gặp cha mẹ, vậy còn ra thể thống gì?
"Không gấp đâu, ta cảm thấy lúc này rất tốt!" Đinh Dũ nói lời khuyên bảo: "Con cháu tự có phúc con cháu, ngươi làm cha, còn muốn nhúng tay vào hôn nhân đại sự cả đời của con gái sao?"
Hắn còn ước gì Đông Phương Nhất Tâm trở về cùng Nhất Giang Hàn Thủy, dù sao như vậy sẽ khiến đối phương không dám làm ra hành động gì quá khích.
Cân nhắc cho đại cục, bên cạnh Giang Hàn Thủy có thêm vài người, đối với hắn mà nói cũng chưa chắc là chuyện tốt.
"Đinh lão đầu, con mẹ lão nói ra thật nhẹ nhõm...! " Đông Phương Viễn trợn mắt tròn xoe: "Đây là con gái lão tử vất vả mới sinh được!"
"Chớ nói lung tung!"
Đông Phương Nhất Tâm phản bác: "Con là do mẹ sinh ra!"
"Ta cũng có một phần khổ lao!" Đông Phương Viễn sờ sờ cái mũi, hậm hực nói: "Mẹ của ngươi, một mình nàng có thể sinh ư?"
"Chủ nhân Kiếm Vực, ngươi sợ cái gì!"
Đinh Dũ cũng không mặc kệ, nói xen vào: "Con gái của ngươi cũng không phải là không hiểu chuyện, hơn nữa, tuổi của nàng chỉ mới 12, 13 tuổi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
"Vậy cũng chưa chắc!" Đông Phương Viễn liếc mắt nhìn Giang Hàn, trên mặt lộ rõ hoài nghi nói: "Không chừng hắn là loại mặt người dạ thú, bên ngoài ra vẻ đạo mạo, nếu như chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa tính thêm Đinh lão đầu ngươi hèn mọn bỉ ổi, ta rất lo lắng!"
Giang Hàn: "......"
Đinh Dũ: "......"
"Ralph, ngươi không phải là huynh đệ của Nhất Giang Hàn Thủy sao?" Tự biết khó có thể ngăn cản con gái, Đông Phương Viễn tìm thêm người: "Hắn trở về gặp cha mẹ, thậm chí có thể là lần gặp sau cùng, tại sao ngươi không đi theo huynh đệ, ngươi còn là người sao?"
Thân là chủ nhân Kiếm Vực, hắn không thể làm càn ngăn cản, nhưng gọi thêm mấy người cùng đi, vẫn là không thành vấn đề.
"Ta......"
Ralph vẫn luôn đóng vai quần chúng, lúc này nghẹn họng không biết nói gì.
Chủ yếu là thực lực đối phương quá mạnh mẽ, hắn không dám chống đối.
Dựa theo ý của Đông Phương Viễn, có đi theo thành chủ trở về cố hương hay không, có liên quan tới chủng tộc của mình?
"Nhất Giang Hàn Thủy! "
Trường Phong đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của gia tộc Đông Phương, lấy ra một hạt châu từ nhẫn trữ vật, nói ra: "Đây là thứ duy nhất mà ta giúp được."
【 Tỉnh Thần Châu】( Thiên cấp trung phẩm)
Giới thiệu sơ qua: đặt nó ở giữa trán, có lẽ sẽ giúp ngươi tiến vào trạng thái huyền diệu khó giải thích, sẽ đạt được cảm ngộ gì đó.
......
Lại một kiện đạo cụ loại ngộ đạo, hơn nữa còn là Thiên cấp trung phẩm!
"Đa tạ!"
Giang Hàn cười híp mắt nhận lấy Tỉnh Thần Châu: "Lễ nhẹ nhưng tình ý nặng, thứ này ta nhận!"
Nhìn ra được, Trường Phong trọng tình trọng nghĩa, keo kiệt là tính cách, nhưng làm việc tuyệt không hồ đồ.
"Giúp được cho ngươi là tốt rồi." Trường Phong nhếch miệng cười cười.
Tình ý nặng không sai, nhưng mà phần lễ này cũng không thể nói là nhẹ?
"Ừ? "
Đột nhiên, ánh mắt Đông Phương Viễn bên cạnh sáng lên, phát hiện ra điểm bất thường: "Ngươi cũng là huynh đệ của Nhất Giang Hàn Thủy?"
"Tiền bối, có vấn đề gì không?" Trường Phong nghi hoặc.
Đông Phương Viễn nói thẳng: "Cứ như vậy đi, huynh đệ ngươi phải về cố hương, ngươi có đi cùng không? "
"Cố hương?"
Trường Phong ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía Giang Hàn, nghi ngờ không thôi: "Ta......có nên đi không? "
Hắn mơ hồ cảm giác có vấn đề, nhưng mà có vẻ như vị chủ nhân Kiếm Vực này sẽ không từ bỏ ý đồ, trên mặt ghi rõ thái độ "ngươi không đi cùng, chưa tính là huynh đệ".
"Đi!"
Đón lấy ánh mắt uy hiếp của Đông Phương Viễn, Giang Hàn dở khóc dở cười, kiên trì đồng ý: "Có cái gì là không thể, vậy thì cùng một chỗ!"
Cũng không phải là hắn không biết ý định của Đông Phương Viễn.
Bất luận trước mắt có hòa thuận thế nào, lão Đinh Dũ này tuyệt đối không phải hạng người lương thiện!
Cũng chính vì vậy, lúc này Đông Phương Nhất Tâm mới lựa chọn đi cùng, mà Đông Phương Viễn không ngăn được con gái, liền kéo gia tộc Tây Môn dây vào.
Hai đại gia tộc đi theo bên người, tương đương với bia đỡ đạn, cho dù hắn có ý đồ khác, Đinh Dũ cũng không có khả năng làm bậy.
"Quyết định như vậy đi!" Đông Phương Viễn đánh nhịp nói.
Về sau, thi đấu chấm dứt, ngoại trừ hạng nhất, hạng nhì tạm thời chưa xác định, thì những hạng khác không hề thay đổi, mà một đoàn người Giang Hàn đang đi tới điểm truyền tống không gian, chuẩn bị lên đường trở về địa cầu.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài tiến vào bản đồ【 Tùng Vân Đại Lục】( độ khó: đơn giản)!
"Vù! "
Nương theo đó là bạch quang sáng chói, mọi người xuất hiện trong phạm vi pháp tắc trò chơi, khoảng cách rất gần với địa cầu, ngay sau đó Đinh Dũ dùng tay không xé rách không gian, dẫn theo mấy người tiến hành bước nhảy không gian.
Ở bên trong đường hầm không gian, ánh sáng loang lổ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, lần nữa xuất hiện, đã ở trên tinh cầu không biết tên, hơn nữa chỗ này đã vượt qua phạm vi mà pháp tắc trò chơi bao phủ, bên tai không hề nghe thấy tiếng chuông hệ thống, cũng không có bảng nhân vật.
Liên tiếp mấy lần thực hiện bước nhảy không gian, mãi cho đến lúc này, hình ảnh trước mắt mấy người bắt đầu thay đổi, cả đám xuất hiện trong một căn phòng trống rỗng, máy chơi game gần đó còn đang cắm điện, ngoài đường lấp ló ánh sáng.
Bởi vì siêu thoát là dùng thân thể xuyên qua, tự nhiên trong máy chơi game sẽ không còn người ở lại.
"Đã trở về......"
......